Đại Hạ Văn Thánh

Chương 552 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!(6)

Sau một khắc.

Một giọng nói vô cùng to lớn vang lên.

Là Giang Diệp Chu.

Trong mắt hắn là lửa nóng.

Gắt gao nắm chặt nắm đấm, mọi chuyện cần thiết, hắn so với bất cứ ai đều hiểu rõ. Rõ mồn một trước mắt hắn.

Cho nên hắn không thể không đứng ra.

Khi hắn nói xong lời ấy.

Nhất thời, tất cả học sinh của thư viện Đại Hạ đều thi nhau tiến lên trước một bước. Bọn họ kéo ra miếng vải trắng thật dài.

Phía trên miếng vải là huyết thư.

Bọn Vương Phú Quý mở ra sau đó quỳ trên mặt đất tỏ rõ thái độ.

Theo sau học sinh thư viện Đại Hạ ra khỏi hàng.

Lần lượt từng bóng người đi ra khỏi hàng.

Là người đọc sách trong Kinh đô.

Bọn họ bị lây nhiễm, thi nhau đi ra một bước, hướng phía Hoàng cung quỳ xuống.

Tràng diện này đã đủ truyền thế.

“Còn muốn giết sao?”

Cũng đúng vào lúc này, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên.

Bên trong Hoàng cung, vang vọng Kinh đô.

Ông ấy đang chất vấn.

Chất vấn bát Vương.

Cũng đang chất vấn những người một lòng muốn đưa Cố Cẩm Niên vào chỗ chết kia.

Bọn họ núp ở sau lưng không dám ra mặt.

Nhưng không trở ngại Vĩnh Thịnh Đại Đế chất vấn.

Nghe được giọng nói Vĩnh Thịnh Đại Đế, sắc mặt của bát Vương đều khó coi như nhau.

“Bệ hạ.”

“Quốc pháp không thể loạn.”

Giọng nói của bát Vương vang lên.

Thái độ vẫn không đổi như cũ.

Vẫn là phải chém.

Vẫn là phải giết.

Muốn giết chết Cố Cẩm Niên.

Nhưng đúng vào lúc này, hai bóng người nhanh chóng chạy đến, lái một cỗ xe ngựa xuất hiện ở thời khắc mấu chốt này.

“Mạt tướng Từ Tiến.”

“Mạt tướng Vương Bằng.”

“Hôm nay mang theo liên danh sách của ba mươi vạn đại quân Sơn Khôi quân tiến về đạo trường.”

“Toàn thể tướng sĩ của Sơn Khôi quân nguyện vì Thế tử điện hạ chờ lệnh.”

“Mong rằng bệ hạ khai ân.”

Là Từ Tiến cùng Vương Bằng.

Từ khi biết được Cố Cẩm Niên sẽ bị chém quyết, Từ Tiến và Vương Bằng đã hiệu triệu ba mươi vạn đại quân đồng thời liên danh chỉ cầu được khai ân ngoài vòng pháp luật.

Bây giờ đã bảy ngày, dường như bọn họ ngựa không dừng vó đuổi đến đây, vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh.

“Có nhiều chờ lệnh cũng vô dụng.”

“Cố Cẩm Niên phạm phải tội lớn ngập trời.”

“Hôm nay hắn nhất định bị chém quyết, nếu không thiên lý bất dung.”

Có Vương gia nói, thật sự muốn Cố Cẩm Niên chết.

Chỉ là sao khi hắn ta nói xong lời này.

Bốn phương tám hương lần lượt xuất hiện từng bóng người.

Là dân chúng.

Dân chúng bình thường.

Bọn họ đi về phía pháp trường, động tác có chút chậm chạp nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

“Là dân chúng quận Giang Ninh sao?”

“Bọn họ là dân chúng quận Giang Ninh sao?”

Có người ngạc nhiên hô lên, nhận ra bọn họ là ai.

Là dân chúng quận Giang Ninh.

Dân chúng suýt chút nữa bị chết bởi hồng tai.

Hôm nay.

Bọn họ đột nhiên xuất hiện, chính xác làm rất nhiều người kinh ngạc.

Có thể xuất hiện như vậy tất nhiên là có người phía sau viện trợ. Nếu không sao đến được nhiều người như vậy.

Dân chúng quận Giang Ninh đi đến.

Đi đến trước mặt Cố Cẩm Niên, sau đó cùng nhau quỳ xuống. Bọn họ không nói gì nhưng trên mặt đầy nước mắt, không nói một câu nhưng ánh mắt kiên định.

Lúc này bọn họ đem hoành phi trong tay giơ lên.

Vì Thế tử chờ lệnh.

Lúc trước, bọn họ gặp qua hồng tai, giá gạo quý hơn vàng.

Ở trong tuyệt vọng.

Là Cố Cẩm Niên vì họ giải nạn.

Nội tâm đang khóc.

Là Cố Cẩm Niên lau vết thương giúp bọn họ.

Trước lúc sắp chết đó.

Cũng là Cố Cẩm Niên kéo bọn họ lần cuối cùng.

Không có ai vì dân chúng tầng chót như bọn họ nói chuyện.

Thiên tai xảy ra, quan thương cấu kết. Dân chúng là thịt cá hóa thành địa ngục nhân gian.

Nhưng.

Cố Cẩm Niên làm việc nghĩa không chùn bước, không tiếc đắc tội quyền quý.

Hắn đứng ra.

Vì bọn họ chủ trì công đạo.

Ngày hôm nay.

Dân chúng quận Giang Ninh cũng muốn đến vì Cố Cẩm Niên chủ trì công đạo.

“Thảo dân, Lý Đạt, người quận Giang Lăng, hôm nay theo Thế tử chịu chết.”

Ông lão dẫn đầu nói. Dù ông ấy chưa từng gặp Cố Cẩm Niên nhưng từ sau khi bình định hồng tai, ba chữ Cố Cẩm Niên đã không cách nào xóa khỏi lòng ông ấy.

Ông ấy biết nếu như không có Cố Cẩm Niên thì cả nhà của mình đều sẽ phải chết ở bên trong hồng tai.

Bảy ngày trước, ông ấy biết Cố Cẩm Niên sẽ bị chém quyết. Hơn nữa còn vì dân giải oan, lòng ông nóng như lửa đốt cũng may có người đến phủ Giang Lăng dẫn bọn họ đi vào Kinh đô.

Ngôn ngữ động lòng người, ông ấy biết dù nói bất kỳ cái gì đều không thể giúp cho Cố Cẩm Niên.

Vì vậy, ông ấy lựa chọn phương thức khẳng khái nhất cũng kịch liệt nhất đến giúp đỡ Cố Cẩm Niên.

Cùng thỉnh tội.

Không bằng đồng thời chịu chết.

Ngược lại muốn nhìn xem triều đình có dám làm hay không.

Theo giọng nói của ông ấy vang lên.

Rất nhanh những âm thanh đinh tai nhức óc cũng vang lên.

“Thảo dân Vương Lập, nhân sĩ quận Giang Ninh, hôm nay theo Thế tử chịu chết.”

“Thảo dân Từ Diệp, nhân sĩ quận Giang Ninh, hôm nay theo Thế tử chịu chết.”

“Thảo dân Vi Đường, nhân sĩ quận Giang Ninh, hôm nay theo Thế tử chịu chết.”

Từng giọng nói vang lên.

Là dân chúng quận Giang Ninh đến báo ân.

Cố Cẩm Niên cứu bọn họ trong biển lửa.

Hôm nay bọn họ đến dùng mệnh để cứu giúp.

Hôm qua, ngươi vì dân chúng không để ý sống chết.

Hôm nay, dân chúng cũng vì ngươi không để ý sống chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận