Đại Hạ Văn Thánh

Chương 431 Đế vương nổi giận, trục xuất bách quan, bắt giam Tể tướng, triều chính rung chuyển.(5)

Không chèn ép Cố Cẩm Niên, mà muốn cùng Cố Cẩm Niên thành lập quan hệ tốt, dù sao sớm muộn gì Cố Cẩm Niên cũng phải vào triều làm quan, chờ đến sau khi vào triều, kiểu gì cũng sẽ gặp phải chuyện không vừa ý đúng không?

Lúc đó, Cố Cẩm Niên nhất định sẽ nghĩ đến Vương Triều Đại Kim, nếu Cố Cẩm Niên thật sự gặp phải chuyện không công bằng, một bụng oan ức, thật sẽ có khả năng đào được đại tài bực này về nhà mình đây.

Cho dù không xảy ra chuyện như vậy, Vương Triều Đại Kim cùng hắn có quan hệ rất tốt, ngẫm lại thử xem, quyền quý đệ nhất của Đại Hạ lại có quan hệ thân thiết khắng khít cùng hoàng tử quốc gia khác, Hoàng đế ngồi yên được không?

Ngồi không yên.

Không ngồi yên kết quả là gì? Đó là sẽ chèn ép, nội bộ lục đục, lại thêm Cố gia có thế lực cường đại, sẽ rất dễ xảy ra chuyện cực đoan.

Cố gia bị diệt, Vương Triều Đại Kim sẽ được lợi.

Cố gia không bị diệt, lại gặp phải đại họa, Cố Cẩm Niên chạy tới Đại Kim, Vương Triều Đại Kim càng được lợi.

Nếu việc gì cũng không xảy ra, song phương có quan hệ tốt, Cố Cẩm Niên cũng không tiện nhằm vào Đại Kim Vương Triều đúng không?

Ít nhiều cũng sẽ chừa cho họ chút thể diện đúng không?

Kể từ đó, Vương Triều Đại Kim chỉ có lời, chứ không lỗ.

Trong phút chốc, Thập Nhị Hoàng Tử bừng tỉnh đại ngộ.

"Nhi thần rõ ạ, phụ hoàng thật sự anh minh."

Thập Nhị Hoàng Tử tràn đầy vui mừng nói.

"Đi làm chuyện này cho tốt, trực tiếp báo cáo cho trẫm là được."

"Nếu việc này xử lý tốt, đợi vài năm nữa, trẫm sẽ để Lễ bộ lo liệu chuyện phong vương cho ngươi."

Đại Kim Hoàng đế ra lệnh cho Thập Nhị Hoàng Tử làm chuyện này.

Đồng thời hứa hẹn vương vị.

Lúc này, Thập Nhị Hoàng Tử không khỏi đại hỉ, hắn là hoàng tử đứng thứ mười hai, hoàng vị không có khả năng đến lượt hắn, hắn cũng không ôm ý nghĩ này.

Nhưng phong vương thì đúng là chuyện mà hắn tha thiết ước mơ.

Ở Vương Triều Đại Kim, hoàng tử không nhất định có thể được phong vương, người được phong vương mặc dù không bằng Hoàng đế, nhưng tương lai cũng là Thổ hoàng đế một phương, dù sao cũng tốt hơn việc sau này bị nuôi nhốt ở trong quốc đô đúng chứ?

"Tạ phụ hoàng."

Thập Nhị Hoàng Tử quỳ xuống lễ bái, trong lời nói kích động vạn phần.

Mà lúc này.

Vương Triều Phù La.

Giữa đại điện, hai vị Hoàng đế ngồi hai bên trái phải.

Bên trái là Thần La Hoàng đế, tuổi chừng trung niên nhưng không có bất kỳ dấu hiệu già yếu nào, trên thực tế năm nay hắn đã trăm tuổi rồi.

Bên phải là Phù Tang Hoàng đế, là một vị nữ tử, cũng tuổi trung niên, dáng vẻ rất thướt tha mà cũng rất uy nghiêm.

Văn võ toàn triều đứng hai bên trái phải, đang tranh luận chuyện Đại Hạ tuyên chiến Hung Nô, Phù La phải chăng nên viện binh giúp đỡ.

Song phương đều có ý kiến.

Nhưng đến cuối cùng, Thần La Hoàng đế lên tiếng nói.

"Hai nước giao phong, Lễ bộ ra mặt giảng hòa, chỉ có thể giảng hòa."

"Nếu chiến tranh liên quan đến mười hai thành, Phù La âm thầm viện trợ."

"Nếu liên quan đến nội thành, Phù La trực tiếp tuyên chiến với Đại Hạ."

Thần La Hoàng đế nói lên ý tứ của hắn.

Hoàng đế nói xong các thần tử im lặng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Dù sao Hung Nô quốc thực sự rất quan trọng.

Như vậy, đây là thái độ của hai đại vương triều, gần như nhất trí, nhưng hình thái là như thế và cũng không thể có phương án nào khác.

Rất nhanh.

Hôm sau.

Sự tình trên triều đình Đại Hạ, mơ hồ bị người truyền ra.

Chuyện bách quan tháo mũ từ quan, cũng dần dần bị truyền ra.

Dù sao văn võ bá quan vào triều từ hôm qua, nhưng vẫn chưa hề đi ra, chuyện này không gạt được, cộng thêm trong cung truyền ra một vài tin đồn, sự việc lập tức gây ra sóng to gió lớn.

Thái tử, Tần Vương, Ngụy Vương, thậm chí một số vương gia khác đều xuất phát vào cung, diện kiến Thánh thượng.

Thỉnh cầu Vĩnh Thịnh Đại Đế tha cho bách quan.

Nhưng kết quả như thế nào, tạm thời không ai biết được.

Trong cung Đại Hạ.

Dưỡng Tâm điện.

Mười mấy vị hoàng tử, do Thái tử dẫn đầu, đồng loạt quỳ gối ngoài điện.

Bọn họ tới là vì nói giúp cho bách quan.

Nhất là Thái tử, thái độ rất kiên quyết, hi vọng Vĩnh Thịnh Đại Đế không thiết lập Đông xưởng, xóa bỏ cho bách quan tội ăn nói thẳng thắn.

Chỉ là những lời này khi lọt vào trong tai Vĩnh Thịnh Đại Đế lại cực kỳ chướng tai.

Bởi vậy nên càng giận dữ mắng mỏ Thái tử một trận, nhưng lần này tất cả các vương gia đều tới, mặc dù họ cũng mong Thái tử gặp xui xẻo, nhưng đối mặt với chuyện này, trong lòng những vương gia này đều rõ ràng.

Thật sự cách chức bách quan thì tất cả mọi người đều không có chỗ tốt, nhất định phải ra mặt, cũng nhất định phải để Vĩnh Thịnh Đại Đế thu hồi thánh chỉ.

Ai cũng đừng hòng trốn tránh.

Chuyện này liên lụy quá lớn.

"Nhi thần xin phụ hoàng vì Đại Hạ quốc thể an khang, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Giọng nói lại vang lên lần nữa.

Cách thời gian mỗi nén nhang, Thái tử đang quỳ ngoài điện lại hô lên.

Các Hoàng tử còn lại cũng hô theo.

Âm thanh này khiến để Vĩnh Thịnh Đại Đế trong điện Dưỡng Tâm càng tức giận vô cùng.

"Thật là phản hết rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi, hắn siết chặt tay, là giận thật sự.

Bách quan tìm hắn gây phiền phức còn chưa tính.

Đám nhi tử này của hắn cũng đến gây phiền phức.

Giận.

Cực kỳ giận.

Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế lại không thể làm gì, chung quy cũng không có khả năng phế bỏ cả nhi tử mình được?

Đây là chuyện không thực tế.

"Bệ hạ, thái tử gia bọn họ quỳ ở bên ngoài đã nửa ngày, Thái tử cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ạ."

"Bệ hạ, nô tài khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ngàn sai vạn sai, đều là các nô tài sai, xin bệ hạ bớt giận."

Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn quỳ xuống, cũng khóc rống không thôi.

Sự việc náo loạn lớn, bọn họ không hi vọng Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục giằng co cùng bách quan nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận