Đại Hạ Văn Thánh

1388 Đến Tắc Hạ học cung! Đứng trên đỉnh cao nhất, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp! Tranh tài Kỳ! (6)

Giọng nói vừa vang lên.

Tắc Hạ học cung đã sớm phái người chú ý đến Cố Cẩm Niên mọi lúc.

Phô trương thế này, từ xưa đến nay có được mấy người?

Mấy vạn người đọc sách, tụ tập mà đến, tiếng người huyên náo, bọn họ đến từ các quốc gia khác nhau, chỉ vì muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của Cố Cẩm Niên.

"Đi bộ lên? Xem ra Cẩm Niên đang minh ngộ đại đạo đấy."

"Thế mà lại đi bộ? Phong thái này, xưa nay thật hiếm thấy."

"Không hổ là Cố Cẩm Niên Thánh Tử, ngay cả cách lên núi cũng không giống người bình thường."

Lúc này, người còn chưa đến, nhưng một số lời ca ngợi đã vang lên.

Giữa đám người, Tô Văn Cảnh hơi nhíu mày, chỉ vì những người này tâng bốc quá lợi hại.

Nhưng chuyện này dù sao cũng là do mình dẫn đầu, ông không tiện nói gì.

Khoảng hai canh giờ sau, người đọc sách của học cung lại lần nữa đến báo cáo.

"Báo! Cố Cẩm Niên sắp lên đến đỉnh núi."

Nghe được sắp lên đỉnh núi, hàng vạn người đọc sách Nho đạo, bao gồm đại diện mà các thế lực lớn phái tới, càng thêm kích động.

Cố Cẩm Niên.

Cái tên này đã trở thành danh tự sáng chói nhất Thần Châu đại lục.

Như mặt trời treo lơ lửng trên cao.

Ngay cả loại người như Trường Vân Thiên, cũng không nhịn được đi ra, muốn nhìn thấy Cố Cẩm Niên.

Mà lúc này.

Trên đường núi.

Mặt trời giữa trưa, chiếu rọi thiên địa, Cố Cẩm Niên bước lên bậc thang loang lổ, từng bước một tiến lên.

Tốc độ của hắn không chậm, đồng thời cũng đang thưởng thức tất cả cảnh đẹp.

Có lẽ bởi vì đã bỏ xuống chấp niệm trong lòng, bỏ xuống gông xiềng trong lòng, tâm trạng của Cố Cẩm Niên trở nên cực kỳ nhẹ nhõm.

Thậm chí ngẫu nhiên còn dừng bước lại, nhìn ngắm cảnh đẹp, thưởng thức sự đẹp đẽ của nhân gian.

Cứ vậy tới gần chạng vạng tối, lúc hoàng hôn.

Dưới ánh chiều tà, những đám mây trên bầu trời khoác lên mình màu đỏ cam trông đẹp đến lạ thường.

Hiện tượng ráng đỏ này khiến người ta nhịn không được mà dừng bước chân, thưởng thức vẻ đẹp nhân gian này.

Cố Cẩm Niên mỉm cười.

Nỗi buồn bực trong lòng của những ngày qua, tất cả, cũng bị cảnh đẹp này hòa tan.

Sau đó, tiếp nửa canh giờ.

Cố Cẩm Niên đến đỉnh núi.

Thấy được Tắc Hạ học cung vô cùng nguy nga.

Gạch ngói trong suốt như pha lê, học cung uy nghiêm tráng lệ, vô cùng to lớn, ngẩng đầu nhìn lên, có vì tinh tú làm bạn, phảng phất đưa tay liền có thể chạm đến, bên trong văn cung có tiếng đàn văng vẳng, cũng có tiếng tụng kinh văn của người đọc sách.

Mà hàng vạn người đọc sách, lại tụ tập ở cửa vào của học cung.

Từng ánh mắt, vào lúc này, toàn bộ tập trung đến trên người mình.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Cố Cẩm Niên không có chút kinh ngạc nào, ngược lại còn hướng phía học cung rồi cúi đầu thi lễ.

"Ta chính là Cố Cẩm Niên, đến đây theo phó mời của Tắc Hạ học cung."

Giọng Cố Cẩm Niên vang lên.

Không kiêu ngạo không tự ti.

Mà lúc này, một bóng người từ bên trong Tắc Hạ học cung chạy nhanh đến, hóa thành một vệt sáng, đi đến chỗ cách Cố Cẩm Niên không xa.

"Chúng ta tham kiến viện trưởng."

Ngay sau đó, học sinh Tắc Hạ học cung đồng loạt hô, cúi đầu về phía lão giả.

Đây là viện trưởng của Tắc Hạ học cung.

Hai bên có đến hàng vạn người đọc sách, cũng vào lúc này nhịn không được mà sợ hãi thán phục.

Viện trưởng Tắc Hạ học cung, thế mà lại tự mình ra nghênh đón Cố Cẩm Niên, phô trương thế này, là chuyện hiếm thấy từ xưa đến nay đấy.

Phải biết, cho dù là Tô Văn Cảnh đích thân tới, viện trưởng của học cung cũng không tự mình ra nghênh tiếp.

Nhưng Cố Cẩm Niên lại làm được.

Bởi vậy có thể thấy, Cố Cẩm Niên ở trong lòng Tắc Hạ học cung rốt cuộc quan trọng đến mức nào.

"Gặp qua Thánh Tử."

Viện trưởng học cung xuất hiện, trên gương mặt ông đầy vẻ vui mừng, sau khi gặp Cố Cẩm Niên, còn hành đại lễ.

Điều này khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Ngay cả Cố Cẩm Niên cũng không ngờ được viện trưởng Tắc Hạ học cung sẽ kính trọng mình như thế.

"Tiên sinh khách khí rồi."

"Vãn bối không dám nhận."

Cố Cẩm Niên không dám nhận, cũng làm lễ trở về.

Nhưng mà, viện trưởng học cung đứng dậy lắc đầu, nhìn về phía Cố Cẩm Niên rồi nói.

"Lão phu ở trong học cung mấy chục năm không ra ngoài, nhưng danh xưng Cố công, lại như sấm bên tai."

"Vì thiên địa lập tâm, vì dân chúng lập mệnh, vì vãng thánh kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai mở thái bình."

"Chỉ bốn câu nói này, đã khiến lão phu kính nể không thôi."

"Vì dân chúng thỉnh mệnh, trừng trị tham quan ô lại."

"Vì hài đồng vô tội của phủ Bạch Lộ, nổi giận trảm quan viên."

"Khi có thiên tai, khom lưng với Tiên môn, vì mượn phù cầu mưa, lòng có hạo nhiên chính khí."

"Cố công, mặc dù ngươi tuổi nhỏ, nhưng mỗi một chuyện ngươi làm, đều là vì dân chúng thỉnh mệnh, vì muôn dân đại đạo."

"Lão phu lớn tuổi, nhưng lại chỉ có hư danh, so với Cố công mà nói, lão phu thật hổ thẹn, cái cúi đầu này là vì việc làm trước đây của Cố công mà bái, lão phu cho rằng, người đọc sách thiên hạ, đều nên cúi đầu."

Viện trưởng học cung nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận