Đại Hạ Văn Thánh

Chương

"Thơ Quốc vận."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút kinh ngạc, trong nháy mắt ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn chăm chú.

Ngay sau đó ông có vẻ hơi cổ quái.

"Cẩm Niên?"

Cũng có chút kinh ngạc, không ngờ tới cháu ngoại trai của mình lại có thể viết ra một bài thơ quốc vận.

Loại thi từ này, có thể gia tăng quốc vận.

Mặc dù không nhiều, nhưng một vương triều to lớn, dù chỉ tăng thêm một chút quốc vận, thì một chút này cũng là giá trị quốc vận không cách nào đo lường được, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của vương triều.

Nếu có quốc vận, mưa thuận gió hoà, không gặp tai hoạ.

Nếu không có quốc vận, nhiều năm liên tục chịu tai ương, dân chúng lầm than.

Các triều đại vương triều, đế vương làm được ba công tích lớn (công trạng và thành tích) mới có thể nhập vào Tổ miếu (miếu/ đền thờ nơi vua chúa thờ tổ tiên).

Mở rộng lãnh thổ, tiếp theo là vương triều hưng thịnh, thứ ba là quốc vận, bất kì ai đạt được tam đại công tích này, đều có thể nhập vào Tổ miếu, được thế hệ sau thờ phụng.

Còn nếu đạt được hai điều thì có thể trở thành đế vương phi phàm, hoặc nếu đạt được cả ba thì thành thiên cổ, Vĩnh Thịnh Đại Đế không hi vọng xa vời đạt thành cả ba, mở rộng lãnh thổ là mục tiêu của ông, mang lại thịnh vượng cũng là mục tiêu của ông, về phần quốc vận thì như núi, cái này ông không dám ước muốn cao vời.

Nhưng nếu có người vì Đại Hạ tăng thêm vận nước với ông mà nói cũng là một chuyện cực kỳ tốt, tuy nhiên sự tình hồng tai ở quận Giang Ninh, làm ông thật sự không cao hứng nổi.

Một khi chuyện quận Giang Ninh xử lý không tốt, e rằng quốc vận giảm bớt hơn thế này gấp trăm lần có thừa a.

"Người đâu, ban thưởng cho Cố Cẩm Niên mười hai viên văn ngọc, yêu cầu Lễ bộ chuẩn bị tước vị cho Cố Cẩm Niên, nghĩ ra tước hào xong lại đến thông báo.”

Bất quá mặc dù không cao hứng nổi, nhưng nên ban thưởng vẫn phải ban thưởng cho hắn tước vị, cũng coi như trọng thưởng.

Tuy là Tử tước, nhưng đã là vinh quang tối cao, dù sao Cố Cẩm Niên không có công danh cũng không làm quan, đã được chuẩn bị trước một tước vị tốt, Đại Hạ có mấy người có thể làm được?

"Tuân chỉ."

Ngụy Nhàn lên tiếng, sau đó lập tức chaỵ đi bắt đầu thu xếp.

Lão gia tử nhìn về phía thư viện Đại Hạ, thần sắc có vẻ ngưng trọng.

"Bài thơ quốc vận."

"Thư viện của Đại Hạ, quả nhiên là ngọa hổ tàng long.”

Bởi vì có quốc vận gia trì, ông không cách nào thấy rõ ai là người sáng tác, vì thế lúc nói chuyện thần sắc có chút ngưng trọng.

“Có thể làm thơ hiện ra quốc vận, xem ra cũng là tài tử đương thời, Cẩm Niên gặp được đối thủ mạnh rồi."

Cố Thiên Chu ở bên cạnh không khỏi nói ra, trong lòng có chút nặng nề.

Họ cũng không cho rằng bài thơ này là do Cố Cẩm Niên làm, mặc dù Cố Cẩm Niên viết ra văn chương thiên cổ, nhưng phương diện thi từ không phải là thế mạnh của Cố Cẩm Niên.

Mười năm mài một kiếm, theo họ nghĩ đã là tiêu chuẩn cao nhất của Cố Cẩm Niên rồi.

Dù sao thi từ thơ ca, cũng không phải là học vấn chính của Nho đạo, mà nó chỉ là một loại tài nghệ "Đây thì tính là đối thủ gì chứ? Thi từ mà thôi, tính là cái gì? So với văn chương thiên cổ của năm nay thì nó chẳng là gì cả? Chỉ là thơ quốc vận thôi mà."

Nhiễm Sở Ngôn thần sắc ngưng trọng, cũng cảm thấy danh tiếng này không phải Cố Cẩm Niên.

Nhưng loại chuyện đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của chính mình, hắn không thể làm được.

"Chỉ là thơ quốc vận, không tính là gì hết, mạt lưu của Nho đạo mà thôi."

Thiên Chu cũng nhẹ gật đầu theo,

Bọn họ đang thăng trầm trong bài thơ này nhưng mà một khắc sau, Vương quản gia lại bất thình lình xuất hiện.

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, thế tử điện hạ làm thơ hiện ra quốc vận."

Theo âm thanh Vương quản gia vang lên.

Trong chốc lát, hai người lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

"Ngươi nói bài thơ này là Cẩm Niên viết?

Lão gia tử sững sờ, không khỏi lên tiếng hỏi lại: "Bẩm lão gia, là thế tử điện hạ viết, thiên chân vạn xác."

Vương quản gia kích động gật đầu.

Trong nháy mắt, âm thanh đại hỉ vang lên.

“Ha ha ha ha ha, thơ quốc vận, tốt, tốt, tốt, đứa nhỏ Cẩm Niên này quả nhiên tài giỏi."

"Vậy mà có thể làm thơ xuất quốc vận, không hổ là tôn nhi của ta, nhanh đi chép lại, treo trong thư phòng của ta."

Cố lão gia tử hết sức kích động, gương mặt già cười tươi như hoa nở.

"Thơ Quốc vận a."

"Cẩm Niên thế mà có thể xuất thơ quốc vận, xem ra nó thật sự học được tất cả học vấn của ta đi."

Cố Thiên Chu lẩm bẩm, trong mắt là vui sướng không che dấu được, hai người đại hỉ, sau đó kích động rời đi.

Đi mời người đến uống rượu, phát sinh loại đại sự này không phải nên tuyên truyền sao?

Về phần trong thư viện Đại Hạ, Đại Long màu vàng vờn quanh thư viện mấy vòng, sau đó tràn vào trong kinh đô Đại Hạ, hóa thành kim quang óng ánh, dị tượng chiếu rọi trên không trung trước sau tầm một khắc đồng hồ, cuối cùng tiêu tán đi.

Cũng ngay lúc này bàn đọc sách vỡ vụn tung tóe, giấy tuyên thành lơ lửng giữa không trung, được dị tượng kí thác, đây là một chữ tác dụng bằng ngàn cân.

"Chữ tựa ngàn cân."

Có người tặc lưỡi, phát giác đây là tình huống như thế nào.

Giờ khắc này, cũng không ai làm ầm ĩ.

Sắc mặt đám người Phương Vĩnh rất khó coi, đứng ở cách đó không xa triệt để yên lặng. Quỷ mới biết Cố Cẩm Niên thật sự đang làm thơ, hơn nữa còn là một bài quốc vận thơ.

Trong lúc đó, bọn hắn nháy mắt trở thành kẻ tiểu nhân, vô cùng xấu hổ, cảm giác không đất dung thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận