Đại Hạ Văn Thánh

Chương 330 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!(4)

Sau một khắc.

Một bóng người xuất hiện.

Là một nam tử trung niên, người mặc Nho bào, râu không nhiều, có vẻ hơi gầy còm nhưng trên trán lại ngưng tụ một cỗ khí thế cường đại.

Hắn đi đến, tài hoa vờn quanh. Y phục trên người rất bình thường nhưng khí độ cực kỳ bất phàm.

“Lão phu bái kiến bệ hạ.”

“Nguyện bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Thân ảnh của Truyền Thánh Công xuất hiện, vừa vào đại điện đã hành lễ với Vĩnh Thịnh Đại Đế. Cũng không phải hành đại lễ mà cũng không xưng thần, chỉ kêu lão phu.

Hắn là hậu đại Thánh Nhân, có tư cách không phải xưng thần.

Thánh Nhân không phải thần tử, hậu đại cũng không phải thần tử.

Hưởng dụng đặc quyền quá lớn.

“Nho giả chúng ta thàm kiến Truyền Thánh Công.”

“Học sinh chúng ta tham kiến Truyền Thánh Công.”

Sau một khắc, bên trong đại điện, tất cả văn nhân cùng nhau mở miệng, cúi đầu thật sâu hướng về phía Truyền Thánh Công. Cho dù là Tô Văn Cảnh cũng làm lễ.

Đây chính là lực ảnh hưởng của Khổng gia, địa vị của Khổng gia.

Bất kể người đọc sách nào gặp Truyền Thánh Công cũng đều nhất định phải hành đại lễ. Không phải tôn trọng Truyền Thánh Công mà là Khổng Thánh.

Không có Khổng Thánh sẽ không có tư tưởng Nho đạo. Nếu không có tư tưởng Nho đọa thì người không phải người, vật không phải vật. Đây mới là thứ trọng yếu nhất.

Bọn hắn thân là học sinh Nho đạo, tất nhiên sẽ tôn trọng Khổng Thánh, tôn trọng người nhà họ Khổng.

Đây cũng chính là chỗ tốt của việc một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.

Khổng Thánh có công lao không cách nào dùng từ ngữ hình dung. Vì Thánh Nhân vì thiên địa lập tâm, giải thích đại đạo.

Nói khó nghe chính là hôm nay người của Khổng Thánh tự mình đến, Cố Cẩm Niên tuyệt đối nể tình. Cho dù là mình chịu ủy khuất cũng cho mặt mũi. Dù sao Khổng Thánh cũng khai sáng Nho đạo.

Nhưng Cố Cẩm Niên càng thêm tin tưởng, người của Khổng Thánh cũng sẽ không bao che cho hậu nhân nhà mình. Nhất định sẽ quân pháp bất vị thân.

Chỉ là hậu nhân Khổng gia cũng không biết đánh giá như thế nào.

Người mỗi thời đại đều không giống. Như thế hệ quốc công vương hầu khi trước của Đại Hạ đều đem hết toàn lực, vì thiên hạ sinh dân mà phấn đấu.

Nhưng hậu đại của những quốc công, vương hầu này thì sao? Không có giác ngộ được tư tưởng này. Tranh quyền đoạt lợi, cẩm y ngọc thực. Đây mới là mục tiêu của bọn hắn.

Giống như Khổng Vũ này.

Nói trắng ra không phải là từ nhỏ đã xuất sinh quá tốt, bị người chung quanh hô ủng dỗ dành.

Sau đó càng thêm bành trướng. Đồng thời vì củng cố địa vị, vì để cho Khổng gia càng thêm ổn định, lấy lòng người nước khác lại không có chút nào quan tâm cảm xúc của vương triều Đại Hạ.

Chiếm tiện nghi còn muốn ăn sạch.

Điển hình chính là tư tưởng này. Bây giờ đụng phải kẻ khó chơi liền biến thành tình huống như vậy.

Cho nên Truyền Thánh Công đến, Cố Cẩm Niên không kính lễ mà là bình tĩnh nhìn xem.

Trên đại điện.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn thấy tất cả cũng không có bất kỳ tâm tình bất mãn nào, ngược lại còn mang theo ý cười.

“Truyền Thánh Công miễn lễ.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Vừa dứt lời, Truyền Thánh Công đã lập tức thẳng eo, đem ánh mắt nhìn về phía Khổng Vũ nói.

“Nghịch tử.”

Hắn hét lớn một tiếng, giận dữ mắng mỏ Khổng Vũ.

Giọng nói như sấm, sắc mặt Khổng Vũ lập tức vô cùng tái nhợt nhưng không dám nói lời nào, cúi đầu trầm mặc không nói.

“Vi phu để ngươi đến Kinh đô Đại Hạ là vì chúc cho buổi lễ thi hội long trọng. Ngươi lại vì lòng tư lợi mà cùng người hiếu thắng hiếu chiến.”

“Quả thực là làm bẩn Khổng gia.”

“Là vì phụ thân những năm qua đã quá nuông chiều ngươi, cút về bên trong phủ cho ta. Phạt ngươi quỳ trước tượng Thánh tiên tổ bảy ngày bảy đêm.”

Truyền Thánh Công nói, giọng hắn rất to, chỉ trích Khổng Vũ, vừa tiến đến đã cho người ta một cảm giác quân pháp bất vị thân.

Chẳng qua sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý đồ.

Vẫn là đang che chở.

Có lẽ Truyền Thánh Công đích thật là răn dạy Khổng Vũ, về tình thì không hề giả tạo nhưng vấn đề lớn nhất là gì?

Hiện tại là Khổng Vũ phải quỳ xuống dập đầu, hướng phía Cố Cẩm Niên dập đầu.

Nhưng theo lời Truyền Thánh Công nói xong thì là để Khổng Vũ quỳ gối trước tượng Thánh.

Quỳ tượng Khổng Thánh dù mười ngày mười đêm cũng sẽ không ảnh hưởng danh dự. Ngược lại sẽ nhận được tiếng khen là biết sai.

Nhưng nếu quỳ Cố Cẩm Niên thì không phải chuyện nhỏ.

Cao mưu, vẫn là Truyền Thánh Công mưu cao.

Hóa giải trận tranh đấu này dễ như trở bàn tay.

Chỉ là, sau khi Truyền Thánh Công nói như vậy.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên không khỏi vang lên.

“Truyền Thánh Công, sao ngài phạt hắn ra sao vãn bối đều không để ý. Chỉ là đánh cược vừa rồi còn chưa kết thúc, chờ sau khi hắn thực hiện xong thì tùy ý ngài phạt.”

Cố Cẩm Niên nhìn Truyền Thánh Công nói như thế.

Thốt ra lời này, Truyền Thánh Công không có bất kỳ chút trầm mặc hay cảm xúc chán ghét nào, ngược lại sắc mặt ôn hòa.

Nhìn qua Cố Cẩm Niên.

“Tiểu hữu là thế tử của Cố gia sao?”

“Mới vừa rồi lão phu ở bên ngoài đã nhìn thấy dị tượng Thiên cổ.”

“Lão phu sợ hãi thán phục. Tiểu hữu có tư chất Thánh Nhân, tuổi còn trẻ đã có tài hoa như thế, khiến cho lão phu cảm giác kính nể sâu sắc.”

“Chuyện Vũ nhi làm hôm nay thực sự là sai. Mà quân tử nhất ngôn, hoàn toàn chính xác tứ mã nan truy.”

“Nhưng mà việc này náo ra cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì. Nếu như thế tử thua thì lão phu cũng nhất định ra mặt, ngăn lại cái nháo kịch này.”

“Nếu như thế tử không tin thì có thể để cho người đến Vấn Tâm ta.”

Truyền Thánh Công nói như thế càng làm cho người muốn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận