Đại Hạ Văn Thánh

1330 Nhìn thấy bọn họ kiếm được nhiều tiền còn khó chịu hơn việc trẫm bị lỗ vốn! ! ! ! ! !(12)

Tốt, rất tốt.

Không hổ là con cháu Lý gia.

"Vậy thì bệ hạ có thể giảm bớt phần lợi nhuận được chia không?"

Cố Cẩm Niên cười ha hả nhìn Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Không được."

"Trẫm không phải Thánh nhân, ngươi mới là Thánh nhân, những chuyện cao cả để phần cho người làm đi."

"Trẫm chỉ nghĩ tới việc sau khi giải quyết xong Hung Nô, sẽ an nhàn thảnh thơi làm Thái Thượng Hoàng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói thẳng, không một chút vui đùa.

Đủ chân thật.

"Được rồi, trẫm phải đi rồi, ngươi cầm bạc rồi làm một cái bể tắm giống vầy ở trong cung cho trẫm."

"Cẩm Niên, mấy ngày nữa tế tổ, ngươi phải tới tham gia đó."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên, sau đó dùng chân khí tự hong khô mình.

Mặt mày hớn hở. Nhanh chân rời đi.

Sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế rời đi.

Cố Cẩm Niên không khỏi cười một tiếng.

Giải quyết xong lão cữu, những chuyện sau đó rất dễ làm.

Nội bộ đã thống nhất.

Có một số việc liên quan tới triều đình, cũng có thể từ từ mà xử lý ổn thỏa rồi, không cần lo lắng sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Bên ngoài Bất Dạ Thành Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi trên Long liễn, vô cùng vui vẻ.

"Bệ hạ, vừa nãy có người báo lại, Thượng thư Lục bộ và mấy vị Quốc công Hầu gia, đều đã từng tới tửu lâu Đại Hạ."

"Không biết đang thương nghị cái gì."

Ngụy Nhàn báo cáo lại tin tức vừa mới nhận được.

"Biết rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bình tĩnh mở miệng.

Ông ấy có thể nhìn ra được, Cố Cẩm Niên đang muốn làm gì.

Đây là chuyện tốt.

Cẩm Niên đang làm một việc mà ông muốn làm, nhưng rất khó để làm được.

Mặc dù biện pháp không quá tốt đẹp, nhưng sử dụng lợi ích để  liên kết tất cả mọi quan viên trong triều đình lại, chỉ cần có kết cục tốt đẹp thì những thứ khác cũng không tính là gì.

"Về sau trên triều đình ai dám nhắm vào Cẩm Niên thì coi như kẻ đó đá vào phiền phức rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói một câu khiến cho hai vị công công chẳng hiểu gì.

Đến hôm sau.

Một ngày mới vừa bắt đầu.

Trường Vân Thiên cần cù, sáng sớm đã đứng chờ bên ngoài cung.

Chờ cho đến tận giờ Mão.

Cuối cùng, bách quan cũng tụ tập đông đủ, mọi người đều cười tủm tỉm.

Không biết vì sao, mặt ai cũng vui vẻ, lại còn tụ tập lại một chỗ, dáng vẻ hòa thuận, hoàn toàn khác với vẻ đấu đá ganh đua thường ngày.

Nhưng những điều này, Trường Vân Thiên không quá quan tâm.

Hắn ta đang chờ Hộ Bộ Thượng thư Hứa Ngôn đến.

Trường Vân Thiên nhìn thấy ông ta, sau đó mỉm cười, khẽ gật đầu.

Dường như đang biểu đạt gì đó.

Tâm tình của Hứa Ngôn rất tốt, nhìn thấy Trường Vân Thiên cười với mình một cái, Hứa Ngôn cũng không rõ đầu đuôi tai nheo ra làm sao.

Nhưng cũng mỉm cười đáp lễ.

Cũng không có ý gì, chỉ là tâm tình tốt nên cười vậy thôi.

Nhưng ngay khi Trường Vân Thiên muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên có mấy vị Thượng thư đi tới, chào hỏi với Hứa Ngôn.

Thấy mấy người họ cười cười nói nói, Trường Vân Thiên cũng không tiện ra mặt nói chuyện.

Cũng đành coi như thôi.

Khoảng hai khắc sau

Bách quan vào điện, lên triều.

Tất cả các quan viên nhanh chóng bước vào trong đại điện

Bên trong đại điện.

Sau khi hô một tràng Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Chủ đề quốc sự vẫn được bàn bạc trước tiên.

Nội dung đầu tiên khi vào triều đều xoay quanh vấn đề quốc sự.

Nửa canh giờ sau.

Quốc sự giải quyết xong rồi.

Nửa phần sau sẽ là quan viên khởi tấu các vấn đề khác.

Nhưng khác với trước kia, lúc trước chỉ cần đến phần này, ngay lập tức sẽ có người khởi tấu.

Nhưng lúc này đây, mọi người đều im lặng, không có gì cần khởi tấu cả.

Đứng phía sau văn thần, Trường Vân Thiên nhìn mọi người, can đảm bước ra khỏi hàng.

Đi đến giữa điện.

Ánh mắt của văn võ trong triều đều đổ dồn về đây.

Trường Vân Thiên nhìn thoáng qua Hộ Bộ Thượng thư Hứa Ngôn.

Sau đó lấy ra tấu chương đã soạn sẵn.

"Thần, Ngự Sử Trường Vân Thiên, có việc khởi tấu."

Giọng nói của hắn ta vang lên, Vĩnh Thịnh Đại Đế liếc nhìn, sau đó mở miệng nói.

"Tấu."

Trường Vân Thiên hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Thần vạch tội Thiên mệnh Hầu Đại Hạ - Cố Cẩm Niên, Lễ bộ Thượng thư Dương Khai, Công bộ Thượng thư Vương Khải Tân."

"Thiên mệnh Hầu xây dựng Bất Dạ Thành Đại Hạ, nhiễu loạn cuộc sống của dân chúng, xóa bỏ lệnh cấm đi đêm, khiến cho dân chúng trong kinh đô khổ không tả xiết, phạm vào tội làm loạn kỷ cương."

"Lễ bộ Thượng thư Dương Khai, bởi vì được chia lợi nhuận từ việc làm ăn của Bất Dạ Thành Đại Hạ, không chỉ làm loạn, còn không để ý đến mặt mũi của triều đình, trắng trợn khoe của, khiến cho người người bàn tán."

"Công bộ Thượng thư Vương Khải Tân, cũng được lợi nhuận,bao trọn toàn bộ các quán rượu tại kinh đô Đại Hạ, ngang ngược càn rỡ, khiến cho dân chúng bàn tán xôn xao, bêu xấu triều đình."

"Xin bệ hạ giáng tội."

"Thần khẩn cầu bệ hạ."

"Phạt Bất Dạ Thành Đại Hạ ngừng kinh doanh."

"Phạt Dương Thượng thư nộp toàn bộ số tiền lợi nhuận được chia để sung công."

"Phạt Vương Thượng thư nộp toàn bộ số tiền lợi nhuận được chia để sung công."

"Ngăn chặn tình trạng quan viên kinh doanh buôn bán, nghiêm khắc trừng trị."

Trường Vân Thiên chính khí mười phần. Trên mặt lộ ra chính nghĩa.

Nhưng mà.

Ngay lúc đó, đại điện lạnh ngắt như tờ.

Tất cả mọi người, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Nhìn chăm chú như vậy khiến cho Trường Vân Thiên càng cảm thấy như mọi người đang tiếp thêm sức mạnh chính nghĩa cho mình vậy.

"Đợi sau khi việc này xong, ta sẽ xin gia nhập vào phe cánh của Hộ Bộ Thượng thư."

Trường Vân Thiên tự nhủ trong lòng.

Nhưng mà có gì đó rất lạ nha

Sao các ngươi không nói gì?

Mấy người nhìn ta làm cái gì nha?

Hứa đại nhân, chuyện cần tấu ta cũng đã bẩm tấu rồi.

Ngươi nói gì đi nha.

Mau nói chuyện đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận