Đại Hạ Văn Thánh

1694 Thiên hạ hòa bình, mười năm ước hẹn! Thiết lập Kỳ Lân các! Truyền đạo kinh đứng đầu!(2)

"Ta không muốn giết chóc, cũng không hi vọng tiếp sau đây sẽ xảy ra giết chóc."

 

Cố Cẩm Niên hiểu rõ đạo lý này nhưng hắn càng không hi vọng tiếp theo sẽ giết chóc quá huyết tinh.

 

"Đây cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể ngăn cản. Đây là do đại thế lựa chọn, cũng là do thiên địa lựa chọn. Bất kỳ thời đại nào đi đến cực hạn cũng sẽ như vậy."

 

"Cố Thánh, ngươi đến cảnh giới này rồi chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?"

 

Đông Hải Long Vương lên tiếng. Ông ta cũng không phải là cùng Cố Cẩm Niên cứng rắn đòn khiêng, mà chỉ nêu lên sự thật.

 

Bất kỳ nền văn minh nào, bất kỳ tu hành nào, bất kỳ hệ thống nào khi đạt tới cực hạn, dưới tình huống không còn đường đi thì đều sẽ lựa chọn làm một vài hành vi cực đoan.

 

Đây là chuyện không tránh khỏi .

 

Bởi vì phía trước không có đường, chỉ có thể dựa vào biện pháp của mình đi mở ra một con đường mới.

 

"Giết chóc chính là chính xác nhất sao?"

 

Cố Cẩm Niên bình tĩnh hỏi.

 

"Giết chóc cũng không phải là chính xác nhất, nhưng không chém giết cũng không nhất định là không chính xác. Nhìn chung dòng sông lịch sử, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nếu như tiến lên đường cuối cùng chỉ có cách này thì nên làm cái gì?"

 

Đông Hải Long Vương không phải đang thỏa hiệp. Ông ta hỏi thăm Cố Cẩm Niên về vấn đề này.

 

Không chỉ là đang hỏi thăm Cố Cẩm Niên mà là đổi một loại phương thức để hỏi thăm sinh linh đại thế này.

 

Nếu như phía trước thật sự không có đường đi thì nên làm cái gì?

 

Là lựa chọn buông xuống sao?

 

Có mấy người có thể buông xuống?

 

Sau khi vấn đề này được nêu lên, đúng thật là  khiến cho thế nhân trầm mặc.

 

"Nếu như phía trước không có đường thì nhất định phải lựa chọn giết chóc sao?"

 

Cố Cẩm Niên chất vấn.

 

Hắn không tiếp nhận được thuyết pháp này.

 

"Đúng thật là không nhất định phải lựa chọn giết chóc nhưng còn có đường khác sao? Mời Cố Thánh cho một câu trả lời."

 

Đông Hải Long Vương vẫn bá khí như cũ. Ông ta cũng vô cùng trực tiếp. Nếu như có đường khác thì bọn họ cũng không phải là không thể lựa chọn.

 

Chỉ là vấn đề này nói ra, đúng thật là để Cố Cẩm Niên trầm mặc.

 

Tứ hải Long Vương đều đã đến cực hạn tồn tại. Thực lực của bọn họ chỉ sợ đã đến đệ bát cảnh gần vô hạn, tất nhiên hiểu được nhiều thứ.

 

Nếu như còn có những phương pháp khác tấn thăng thì chém giết đúng thật là không trọng yếu.

 

Hải tộc trời sinh hiếu chiến nhưng cũng không phải trời sinh khát máu.

 

Song phương giằng co.

 

Có chút ngột ngạt. Trong lúc nhất thời, cả hai đều nói lên lập trường của mình, cũng nói lên suy nghĩ của mình.

 

"Bất kể như thế nào, giết chóc chung quy là việc không thể thực hiện được."

 

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng, cho thấy tâm ý của mình.

 

Kim Liên xung quanh cũng vào một khắc này rung động không thôi, rất hiển nhiên Cố Cẩm Niên muốn động thủ rồi.

 

"Đã không được giết chóc mà Cố Thánh cũng nói không ra con đường thứ hai, chẳng lẽ cứ để Bản Vương nhận mệnh? Điều này có thể sao?"

 

"Đừng vọng tưởng dựa vào loại thủ đoạn này áp chế Hải tộc ta. Hải tộc ta cũng có Tổ Long hồn phách. Chân thân Như Lai không nhất định đè ép được Tổ Long của Hải tộc ta."

 

Đông Hải Long Vương tiến về phía trước một bước, thân ảnh của ông ta xuất hiện, có vạn trượng pháp tướng. Nháy mắt biển cả chấn động, sóng biển kinh khủng xen lẫn Lôi Vân ngưng tụ.

 

Hải tộc không sợ Cố Cẩm Niên. Cho dù là Cố Cẩm Niên có được chân thân Như Lai.

 

Bọn họ cũng có nội tình.

 

Đúng thật là, một loại khí tức khó mà diễn tả bằng lời phóng thích ra. Thứ này quái dị khủng bố, làm người cảm thấy e ngại.

 

Đây chính là nội tình đến từ Hải tộc.

 

Song phương đã giương cung bạt kiếm.

 

Tràn ngập mùi thuốc súng, lúc nào cũng có thể  phát động đại chiến. Đến lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ táng thân.

 

Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

 

"A Di Đà Phật."

 

"Thiện tai, thiện tai."

 

"Hai vị thí chủ, có thể cho bần tăng một chút tình mọn hay không? Bần tăng có một kế sách, có thể bình định cuộc động loạn này."

 

Cũng vào lúc này, một âm thanh vang dội vang lên. Âm thanh này vang vọng Vân Tiêu nhưng không có chút bá khí nào, thay vào đó là ôn hòa.

 

Thế nhân nhìn lại.

 

Trong lúc nhất thời, rước lấy rất nhiều tranh luận.

 

"Thánh nhân Thượng Cư."

 

Bên trong Nho gia, có người kinh ngạc chỉ vào đạo thân ảnh này, phát ra tiếng bất khả tư nghị.

 

"Thánh nhân Thượng Cư sao?"

 

"Đây là một vị Thánh nhân sao?"

 

"Đương thời Thánh nhân? Hay là Thánh nhân thời Thượng cổ chứ?"

 

Trong lúc nhất thời, các loại tiếng nói kinh ngạc vang lên. Ai cũng không nghĩ tới, trong lúc mấu chốt này thế mà xuất hiện một vị Thánh nhân?

 

Khắp thiên hạ.

 

Chỉ có hai vị Thánh nhân, một vị là Cố Cẩm Niên, một vị là Tô Văn Cảnh. Hai người này được công nhận Thánh nhân, thật không nghĩ đến chính là lại còn ẩn giấu một vị Thánh nhân khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận