Đại Hạ Văn Thánh

996 Tân học! Tri hành hợp nhất! Thiên tai Đại Hạ! Giáng lâm!(5)

Thậm chí vài ngày đi ngủ nằm mơ đều đang suy nghĩ Tâm học.

Cho nên suy nghĩ khó mà đạt thông.

Có đôi khi lại cảm thấy bắt được cái gì đó nhưng lại để vuột mất.

Loại cảm giác này rất thống khổ, để Cố Cẩm Niên không thể không cưỡng ép xoay chuyển tư duy, đem tinh lực đặt ở trên quốc sách.

Bởi vì.

Nếu như một mực đi nghiên cứu Tâm học, mình nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Lịch duyệt không được, cưỡng ép đi tìm hiểu, dễ dàng để tâm cảnh lâm vào chuyện vụn vặt.

Rất nhiều chuyện, ngươi không biết là đúng hay là sai. Hôm nay ngươi cho rằng là ý này nhưng có thể đến ngày mai ngươi lại có cảm giác là một ý khác, lặp đi lặp lại giày vò như thế sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề lớn.

Lúc này Cố Cẩm Niên cũng coi như hiểu rõ, vì lý do gì mà một số Đại Nho thường xuyên bởi vì một quyển sách lại đi nghiên cứu mất mấy thập niên.

"Câu chuyện học thuật quả nhiên là khủng bố. Ta vẫn còn phải gia tăng nhiều trải nghiệm một chút, mới có thể đi lý giải. Lấy trình độ nhận biết bây giờ, cưỡng ép đi tìm hiểu ý tứ của Thánh nhân chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề lớn."

Dưới cửa, Cố Cẩm Niên cười khổ không thôi. Nói thật trước đó vài ngày hắn còn nghĩ qua, bản thân tốn hao chút thời gian, đem Tâm học lý giải dễ dàng một chút.

Không chừng đi Tắc Hạ Học Cung, bản thân đem Tâm Học khai sáng tạo ra. Sau đó nói một câu tri hành hợp nhất, nở rộ dị tượng, tranh đoạt ấn ký Thiên mệnh.

Bây giờ suy nghĩ lại thấy bản thân còn quá trẻ, rất nhiều chuyện nhìn như hiểu rõ, kỳ thật vẫn chỉ là hiểu một chút xíu thôi.

Duy chỉ có trải nghiệm một chút khúc chiết, mới có thể trưởng thành.

Vì vậy, Cố Cẩm Niên toàn tâm toàn ý đầu nhập vào quốc sách.

Vương triều Đại Hạ vẫn là đại bản doanh của bản thân. Nói thật, ngay từ đầu thật sự có chút lo lắng, sợ bản thân quá ưu tú sẽ khiến lão cữu đố kị bản thân. Sau này Cố Cẩm Niên cũng dần dần hiểu rõ mấy đạo lý.

Nơi này là thế giới Tiên Võ, cá nhân có thực lực tầm thường khẳng định không sánh bằng lực lượng vương triều. Nhưng khi thực lực của cá nhân đạt tới trình độ nhất định thì sinh tử cũng không phải là điều mà vương triều có thể lựa chọn.

Giống với bản thân hắn. Nếu đi lên trước nữa một bước, nói khó nghe, cho dù là hậu thế quân nếu muốn giết bản thân, cũng không phải một chuyện dễ như trở bàn tay.

Lại thêm hậu thế quân vì sao lại muốn giết bản thân ư? Đơn giản là cảm thấy vương triều cường thịnh, giết hai tên công thần gia tăng chút độ khó?

Logic cũng không phù hợp.

Cho nên vương triều Đại Hạ là đại bản doanh của mình, Văn Cảnh tiên sinh thời gian trước đã nói nhiều như vậy, để cho mình sớm chút gia nhập học phái, kỳ thật chính là cho mình tìm chỗ dựa.

Nhưng mà đoạn thời gian này suy đi nghĩ lại, Cố Cẩm Niên nghĩ tới một việc, đó chính là vương triều Đại Hạ cũng là chỗ dựa của mình.

Mà lại là chỗ dựa mạnh nhất.

Bản thân đi là con đường Nho đạo, đi là một người chí thượng, lại không có ý nghĩ làm hoàng đế. Hơn nữa cũng là người của hoàng thất, thật muốn làm chút chuyện thì triều đình có lý do gì ngăn cản mình chứ?

Mà Nho đạo cũng là vì dân mà sinh. Từ xưa đến nay chỉ cần không phải hôn quân, kỳ thật mong muốn không phải chỉ là quốc thái dân an, đụng mấy phần tử hiếu chiến, đó chính là khai cương khoách thổ.

Cùng bản thân không có bất kỳ mâu thuẫn gì.

Cho nên để vương triều Đại Hạ cường thịnh lên, không chỉ là nhìn cữu thành rồng, chủ yếu hơn vẫn là vì thương sinh thiên hạ.

Để dân chúng trải qua tốt một chút, cũng coi như không uổng công một chuyến. Mỗi người cũng nên làm chút chuyện, đơn giản là làm nhiều hoặc là ít.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là thế giới này tương đối buồn tẻ, cũng coi như tìm cho mình chút chuyện để làm.

Nhưng mà trải qua khoảng thời gian này thống kê còn có một vài số liệu tập hợp, Cố Cẩm Niên phát hiện vương triều Đại Hạ đúng thật là tồn tại rất nhiều vấn đề.

Mà lại có một số vấn đề so với trong tưởng tượng của mình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đơn giản như việc từ xưa đến nay bất kỳ vương triều nào kỳ thật quay tới quay lui không thể rời đi ba chuyện.

[  hoàng quyền tập trung  ] 

[  ngoại bộ mâu thuẫn  ] 

[  dân sinh đại kế  ] 

Hoàng quyền tập trung không quan tâm 'Quân thần phân quyền', 'Phiên Vương các nơi nổi loạn', 'Thần quyền chí thượng' .

Quân thần phân quyền, Tể tướng chính là điển hình, phân hoá quyền lực của hoàng đế, nhưng chuyện này còn tốt, hủy bỏ có chỗ tốt của hủy bỏ, không hủy bỏ có chỗ tốt của không hủy bỏ.

Xem lịch sử, Minh thái tổ đem chế độ Tể tướng hủy bỏ, hoàng quyền đạt được sự tăng cường xưa nay chưa từng có, đây là chuyện tốt sao?

Mặt ngoài đến xem, ít nhất vào thời kì Minh thái tổ là chuyện tốt. Bởi vì Hoàng đế một người định đoạt, cũng không lo lắng cái này cái kia, thiết lập mọi chuyện đều vô cùng lưu loát.

Sau này Chu Doãn Văn, Chu Lệ, Chu Cao Sí, Chu Chiêm Cơ cũng đều rất không tệ, bởi vì toàn là minh quân.

Chờ gặp được tồn tại như Đại Minh chiến thần cũng rất đắc ý. Không có Tể tướng ước thúc, Hoàng đế muốn làm cái gì thì làm cái đó, 50 vạn đại quân đổi lấy là Thổ Mộc Bảo chi biến.

Dùng một câu nói của người đời sau là một con lợn mang theo 50 vạn đại quân xuất chinh cũng sẽ không thua thảm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận