Đại Hạ Văn Thánh

Chương 553 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!(7)

Đây cũng là nhân quả.

Giọng nói trùng điệp vang vọng khắp Kinh đô Đại Hạ.

Thời khắc này có vô số người nước mắt đầy mặt.

Học sinh Đại Hạ cũng vào thời khắc này thi nhau quỳ lạy Hoàng cung nói.

“Học sinh Giang Diệp Chu, nhân sĩ Kinh đô, hôm nay nguyện theo Thế tử điện hạ cùng nhau chịu chết.”

“Học sinh Vương Phú Quý, nhân sĩ Tô Châu, hôm nay nguyện theo Thế tử điện hạ cùng nhau chịu chết.”

“Học sinh Vương Tân Chi, nhân sĩ Tô Châu, hôm nay nguyện theo Thế tử điện hạ cùng nhau chịu chết.”

Thư sinh Đại Hạ ngông nghênh vào thời khắc này cũng xuất hiện.

Nương theo giọng nói của bọn họ.

Còn có những giọng nói khác vang lên.

“Dân phụ Lý Tĩnh, nhân sĩ phủ Bạch Lộ, hôm nay nguyện theo Thế tử điện hạ cùng nhau chịu chết.”

“Dân phụ Tuần Lại, nhân sĩ phủ Bạch Lộ, hôm nay nguyện theo Thế tử điện hạ cùng nhau chịu chết.”

Là người phủ Bạch Lộ.

Liếc nhìn lại có hơn ba ngàn dân chúng phủ Bạch Lộ bước nhanh đến. Đại đa số là phụ nữ, các nàng quỳ trên mặt đất, nguyện vì Cố Cẩm Niên cùng nhau chịu chết.

Đây là khẳng khái cỡ nào.

Đây cũng là rung động lòng người cỡ nào.

Một người có thể khiến vạn dân cùng nhau chịu chết.

Đời này hắn có chết cũng không tiếc.

Trên pháp trường.

Cố Cẩm Niên rơi lệ không dừng.

Hắn vì dân chúng, chỉ vì chính nghĩa trong lòng.

Nhưng dân chúng báo ân khiến hắn không hối hận điều gì.

Giờ khắc này, hắn hiểu được rất nhiều đạo lý. Nhưng đạo lý này là những đạo lý không có trong sạch.

Là thuyền cao quý.

Dân vì nước.

Dân ý này như nắng xuân khiến cho Cố Cẩm Niên ấm áp tận đáy lòng.

Tất cả điều này.

Đều đáng giá.

Tâm này tươi sáng cũng không có gì để nói.

Nhìn qua tất cả.

Dân chúng Kinh đô cũng hoàn toàn không ngồi yên.

Từng người dân Kinh đô quỳ xuống, nguyện cùng Thế tử cùng nhau chịu chết.

Từng vị quan viên quỳ xuống, nguyện xin bệ hạ khai ân ngoài vòng pháp luật.

Giờ khắc này.

Dư luận đang áp đảo.

“Cố Cẩm Niên, chém hay không chém?”

Bên trong Hoàng cung, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại lên tiếng.

Vẫn chất vấn như cũ.

“Chém!”

“Quốc pháp không thể loạn.”

“Xin bệ hạ lấy nền tảng lập quốc làm trọng.”

Giọng nói của Sở Vương vang lên.

Hắn ta một mực chủ trương muốn chém. Cho dù đến thời khắc này, hắn ta vẫn cầu xin bệ hạ chém giết Cố Cẩm Niên.

Nhưng vào giờ phút này.

Tiếng Vĩnh Thịnh Đại Đế như sấm vang lên.

“Trẫm không hỏi ngươi.”

“Trẫm hỏi dân chúng Đại Hạ.”

“Ngươi có tư cách gì ở chỗ này khoa chân múa tay?”

Dựa theo tiếng quát ấy.

Sắc mặt bát Vương hoàn toàn biến đổi.

Bởi vì bọn họ biết, Vĩnh Thịnh Đại Đế muốn cải biến tâm ý.

“Cố Cẩm Niên, chém hay là không chém?”

Giọng nói to lớn vang lên.

Đến từ người tôn quý nhất Đại Hạ.

“Không chém.”

Giọng nói của vạn dân gầm thết vang lên.

Cho trả lời trực tiếp nhất cũng cường ngạnh nhất.

“Cố Cẩm Niên có tội hay là vô tội?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế lại hỏi lần nữa.

“Vô tội.”

Thanh âm đinh tai nhức óc lại vang lên.

Đây chính là thái độ của dân chúng.

Sau khi đạt được câu trả lời hài lòng.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không vội lên tiếng mà lẳng lặng chờ đợi.

Chờ đợi một giọng nói mấu chốt nhất.

Rất nhanh.

Một giọng nói vang lên.

“Thần, Cố Nguyên không có cách dạy bảo cho nên tôn nhi Cố Cẩm Niên vi phạm quốc pháp. Thần nguyện ở biên cảnh chờ lệnh, vì tôn nhi Cố Cẩm Niên của ta chống qua lần này. Xin bệ hạ khai ân tha thứ tội lỗi.”

Là Trấn Quốc Công.

Vào thời khắc mấu chốt nhất, Trấn Quốc Công ra mặt.

Vạn dân thỉnh nguyện.

Cố Cẩm Niên có thể đào thoát tội chết nhưng nghiêm trị là tất nhiên. Nhưng Vĩnh Thịnh Đại Đế cơ bản cũng không muốn cho bất kỳ trừng phạt nào.

Đây là chuyện hắn đã hiệp thương tốt cùng Trấn Quốc Công.

Trấn Quốc Công vốn sẽ phải tiến về biên cảnh chém giết cùng Hung Nô. Bây giờ chủ động xin đi, thứ nhất chính là để triều đình ngậm miệng. Thứ hai cũng có thể giải sầu cho dân chúng.

Dù sao Cố Cẩm Niên thật sự là vi phạm quốc pháp.

Đây là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Nếu như còn có người dám làm vậy thì sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng. Trừ phi cũng có thể làm vạn dân thỉnh nguyện, làm Quốc Công thỉnh nguyện.

Nếu không thì là tội chết.

Đạt được câu trả lời chắc chắn của Trấn Quốc Công.

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

“Truyền ý chỉ của trẫm.”

“Cháu trai Trấn Quốc Công, Cố Cẩm Niên, vì dân giải oan là công lao to lớn. Nhưng bởi vì vi phạm quốc pháp, tội đáng chết vạn lần.”

“Đáng tiếc vạn dân thỉnh nguyện, từ xưa đến nay chưa từng có. Theo tổ huấn của Thái tổ, nước là thuyền, dân là nước không thể nghịch.”

“Lại thêm Quốc Công chủ động xin nguyện, vì vương triều Đại Hạ bảo vệ quốc gia, đầy trời công lao, đủ loại nhân tố nên trẫm phá lệ tha thứ cho Cố Cẩm Niên vô tội.”

“Nhưng cần ghi nhớ lại tâm. Về sau không thể tái phạm. Nếu như tái phạm, trẫm nhất định chém.”

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên.

Khi âm thanh rơi xuống.

Trong chớp mắt, tiếng hoan hô điên cuồng vang lên trong Kinh đô.

Toàn bộ Kinh đô hoàn toàn sôi trào.

Đây là một trận thắng lợi.

Một trận thắng lợi của dân chúng.

Một trận thắng lợi của chính nghĩa.

“Bệ hạ vạn tuế!”

“Bệ hạ vạn tuế!”

Tiếng hô to truyền đến Hoàng cung Đại Hạ.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Nghe thấy giọng nói khen ngợi của vạn dân, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế vô cùng sục sôi.

Nhưng ông vẫn hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình của mình.

Ánh mắt nhìn ra pháp trường.

“Cẩm Niên ơi Cẩm Niên.”

“Lúc này cữu cữu vì giúp ngươi mà vắt hết óc.”

“Nếu ngươi không giúp cữu cữu một chút thì ngươi thật sự không tử tế.”

Trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế tự lẩm bẩm.

Lần này Cố Cẩm Niên gây họa tày đình. Nói thẳng ra là Vĩnh Thịnh Đại Đế đã làm rất nhiều chuyện.

Người của phủ Bạch Lộ, quận Giang Ninh sao có thể đến Kinh đô nhanh như vậy. Không có ý chỉ của ông, ai có thể làm được?

Cũng may chính là kết quả cuối cùng cũng tốt.

Mà cháu trai này của chính mình lại viết ra một bài ca chính nghĩa.

Đây đúng là không tầm thường.

Chỉ là.

Ngay trong tiếng hoan hô của vạn dân.

Bên ngoài đại lao Hình bộ.

Bia đá khắc bài ca chính nghĩa đột nhiên bay ra ngoài.

Hóa thành một chùm ánh sáng.

Xuất hiên trên bầu trời của pháp trường.

Sau đó biết thành một ngôi sao trời vô cùng sáng chói.

Quét sạch tài hoa kinh khủng.

Hóa thành hạo nhiên chính khí vô cùng trong suốt tràn vào cơ thể Cố Cẩm Niên.

Mà cổ thụ trong cơ thể Cố Cẩm Niên,

Cũng vào thời khắc này, phát sinh biến hóa kinh thiên động địa.

Cổ thụ cải biến.

Mà không chỉ hạo nhiên chính khí.

Trong cơ thể của dân chúng cũng ngưng tụ ra một đạo ánh sáng.

Đây là lòng dân.

Lòng dân như biển, hội tụ ở cơ thể Cố Cẩm Niên.

Tình cảnh như vậy khiến rất nhiều người không khỏi tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận