Đại Hạ Văn Thánh

1298 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(4)

Vừa nghe ông ấy nói vậy, Thái tử cũng như bừng tỉnh ngộ.

Đúng vậy, cho dù là muốn tranh đoạt lợi nhuận thì trực tiếp tìm Cẩm Niên chẳng phải là được rồi sao? Khách khí thì góp vốn ba thành (30%), nếu không khách khí, đòi góp vốn luôn nam thành (50%).

Lão gia tử chắc cũng không mặt dày tới nỗi muốn tất cả phần vốn còn lại chứ?

Nếu thế thì đứa bé kia chắc sẽ tạo phản mất.

"Là ta quá xúc động nghĩ không thông, thật là đáng trách."

"Thì ra là thế."

"Vậy Dương đại nhân, chắc để bản cung nói với Ngụy Nhàn công công cầm ngân phiếu về đi thôi."

Lý Cao mở miệng nói.

"Ừ."

"Nhưng mà điện hạ này, chút nữa nói chuyện với Ngụy Nhàn nên khéo léo một chút, nói cho ông ta biết, số bạc mà ngài đầu tư vào Bất Dạ Thành Đại Hạ, lỗ lãi không quan trọng, kiếm được tiền hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là khiến cho Cẩm Niên vui vẻ là được."

"Bệ hạ muốn giúp Cẩm Niên trả bạc cho ngài, thật ra là mang ý tốt, điện hạ ngài sẽ là hoàng đế Đại Hạ trong tương lai, mà Cẩm Niên lại là đệ nhất Hầu gia của Đại Hạ, là trụ cột vững vàng của Đại Hạ, bệ hạ cũng sợ rằng vụ làm ăn này của Cẩm Niên sẽ khiến ngài thua lỗ nên mới làm vậy."

"Nếu trong lòng ngài có khúc mắc, sau này có thể sẽ phát sinh những mâu thuẫn không đáng có, cho nên mới làm như vậy, nếu ngài cự tuyệt ngay lập tức, lão thần lo rằng bệ hạ sẽ nghi ngờ, dù sao thì cho đến bây giờ thì bệ hạ vẫn chưa biết được rút cuộc cái Bất Dạ Thành Đại Hạ này có thể kiếm được bao nhiêu tiền."

"Nhưng nếu điện hạ có thái độ khác thường sẽ bị bệ hạ phát giác, sau đó phái người điều tra kĩ càng thì e rằng chẳng có việc gì ở kinh thành này mà giấu nổi bệ hạ cả."

"Nếu để cho bệ hạ biết thì sẽ là vấn đề khác, mấy hôm trước bệ hạ còn định lên kế hoạch chinh chiến với Hung Nô, vấn đề duy nhất là thiếu bạc, bây giờ có bạc đưa tới cửa, làm gì có chuyện bệ hạ không cần."

"Nhưng nếu như đêm nay bệ hạ vẫn chưa rõ việc này, chúng ta bảo Cẩm Niên phân chia cho mọi người một ít bạc tiêu xài, đến khi bệ hạ biết thì cũng không làm gì được."

"Ngài thế vậy có được không?"

Dương Khai đề xuất biện pháp ổn thỏa nhất mà ông ấy có thể nghĩ ra lúc này.

Sao phải sầu não suy nghĩ biện pháp như vậy?

Còn không phải vì trong đó có cả tiền của mình hay sao? Nói dễ nghe thì là hổ dữ không ăn thịt con nhưng Dương Khai đâu có phải là con của Hoàng đế Vĩnh Thịnh?

Tranh thủ thời gian phân chia lợi nhuận, sau đó nhanh chóng cầm bạc đi mua mua mua, Vĩnh Thịnh Đại Đế dù có biết thì cũng làm được gì, bọn họ xài hết tiền rồi, ngươi muốn là gì cũng chẳng được?

Nếu muốn, thì cũng góp vốn chung thôi.

"Dương đại nhân thật thông minh."

"Bây giờ bản cung sẽ đi ngay."

Lý Cao lên tiếng tán thành, cũng chuẩn bị ra cửa trò chuyện tâm sự với Ngụy Nhàn.

"Điện hạ nhất định phải thể hiện rằng, bạc này chỉ là để Cẩm Niên vui vẻ mà thôi đó nha, giải quyết Ngụy Nhàn công công xong, lão thần và điện hạ cùng nhau tới phủ Tần Vương tìm Cẩm Niên, Cẩm Niên đang ở phủ Tần Vương, đúng lúc chúng ta cũng nên bàn bạc vấn đề chia lợi nhuận."

Dương Khai đề nghị.

"Được."

Thái tử khẽ gật đầu, sau đó bước nhanh ra.

Đi tới trước mặt Ngụy Nhàn, vẻ mặt Lý Cao tươi cười, thái độ hoàn toàn khác với hồi nãy.

"Ngụy công công, ngân phiếu này ngươi cầm về đi, nói cho lão gia tử, bản cung đầu tư tiền bạc cho Bất Dạ Thành của Cẩm Niên, cũng không quan trọng nhiều ít bao nhiêu, chỉ cần Cẩm Niên vui vẻ là được."

"Cẩm Niên là trụ cột vững vàng của Đại Hạ chúng ta, chỉ là mấy vạn lượng hoàng kim, cũng không tính là gì, nhờ Ngụy công công chuyển lời này cho lão gia tử."

Lời Lý Cao vừa nói khiến cho Ngụy Nhàn hơi kinh ngạc, toàn bộ kinh đô ai mà chẳng biết, Thái Tử gia này là Thái Tử keo kiệt nhất thiên hạ?

Trước kia lúc còn giám quốc, bất kể chuyện gì ở trong cung, chỉ cần đụng tới bạc thì sắc mặt của Thái tử sẽ lập tức thay đổi, đừng nói là văn võ bá quan, cho dù Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng cũng khó mà moi được một văn tiền của hắn ta.

Cho nên sau này, có một số việc linh tinh trong nước cần chi tiền gì đó, cũng không cần Hộ Bộ đồng ý, bởi vì Hộ Bộ thượng thư sẽ nói một câu:

Thái tử đồng ý thì ta sẽ đồng ý.

Cho nên danh hiệu thiết công kê (keo kiệt) của Thái tử cũng lan truyền ra ngoài.

Bây giờ góp vốn mấy vạn lượng hoàng kim, đứng trước nguy cơ lỗ vốn mất trắng, Thái tử vậy mà lại không chút để ý?

Điều này thật khiến cho người ta kinh ngạc?

Nhưng cho dù có tò mò kinh ngạc thế nào đi chăng nữa, lời Thái tử, Ngụy Nhàn vẫn phải nghe theo thôi.

"Thái Tử phóng khoáng như vậy, nô tài cũng đã hiểu."

"Thái Tử điện hạ yên tâm, nô tài nhất định sẽ chuyển lời cho bệ hạ."

Ngụy Nhàn nhẹ gật đầu.

Nói xong cũng thu hồi ngân phiếu chuẩn bị hồi cung.

"Làm phiền Ngụy công công rồi."

Lý Cao cười nói, Ngụy Nhàn cũng cẩn thận đáp lễ, sau đó cho người hồi cung.

Sau khi Thái tử trở lại chính đường.

Kể lại toàn bộ cho Dương Khai, ông ấy nghe xong, gật đầu, mở miệng nói.

"Nếu đã vậy, Thái tử điện hạ và Thái tử phi cũng chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta tới phủ Tần Vương chứ?"

Nghe thấy Dương Khai nói vậy.

Thái tử phi ôn hòa cười nói.

"Ta sẽ không đi đâu."

"Thái tử và ngài đi là được rồi, ta chỉ là gia quyến trong nhà, tới đó sợ sẽ nói sai gì đó."

Thái tử phi mở miệng, ý tứ ngại ngùng e dè, không có chút nào không vui, so với hồi nãy gần như là hoàn toàn đổi tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận