Đại Hạ Văn Thánh

Chương 368 Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên.

Hòa thân.

Đúng vậy, Hung Nô đề nghị hòa thân.

Kinh đô, trong đại sảnh Khổng gia.

Dương Khai nhìn bức thư tín trong tay, lâm vào im lặng.

Thành thật mà nói, điều mà Dương Khai hi vọng nhất, đó là Vương Triều Đại Hạ và nước Hung Nô sẽ không phát sinh chiến tranh.

Bây giờ, nước Hung Nô đã bắt được và chém đầu kẻ đầu sỏ trong vụ bêu đầu( chém đầu rồi treo lên) tướng sĩ Vương Triều Đại Hạ.

Xem như đã cho Vương Triều Đại Hạ thể diện lớn nhất, hơn nữa hung thủ hoàn toàn không phải người Hung Nô.

Đương nhiên, những chuyện này có đúng hay không thì không rõ ràng, chí ít mặt ngoài người ta cũng đã thể hiện tận tình tận nghĩa.

Giữa các đại quốc cần xem xét là phương pháp làm, chỉ cần các bên đều giữ được thể diện thì mọi chuyện đều dễ nói.

Dù sao trong chuyện đánh trận này, cả hai đều không muốn đánh, vậy ngươi cho ta một bậc thang thì ta cũng cho ngươi một bậc thang, bây giờ nước Hung Nô quả thật đã cho bậc thang, hơn nữa còn cho bậc thang rất lớn.

Nước họ đã tự giết chết chính người của mình, thể diện này đủ để dập tắt mọi bất bình của dư luận trong nước.

Nhưng yêu cầu duy nhất lại khiến Dương Khai có chút nhíu mày.

Hòa thân?

Không phải nói sẽ mất mặt khi hòa thân, mà là Vương Triều Đại Hạ kết thân cùng Hung Nô, việc này ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Liệu bách tính có bất mãn với loại chuyện này hay không? Đây là chuyện thứ nhất.

Chuyện thứ hai là, nước Hung Nô tự chém đầu người của mình, cái giá này rất lớn, dù sao có câu nói là bênh người thân không cần đạo lý, trừ phi ảnh hưởng quá lớn, nếu không, không có khả năng tự mình giết người một nhà.

Tương lai những tướng sĩ này sẽ không lạnh lòng thất vọng sao?

Ngọn nguồn của toàn bộ chuyện này rất đơn giản, có người giả mạo Hung Nô, cướp bóc phóng hỏa, người nào thì không biết, tạm xác định là không phải con dân của Đại Hạ, cũng không phải bách tính Hung Nô.

Chung quy là đã có người giả mạo, sau đó Đại Hạ cho rằng Hung Nô làm, dưới tình huống không có chứng cứ thực tế, ngay sau đó Vương Triều Đại Hạ có người coi thường mệnh lệnh, giết chết kỵ binh Hung Nô, kết quả bản thân cũng tiến vào.

Việc này đứng ở lập trường nước Hung Nô, giết lại cũng không sai, dù sao cũng không sợ ngươi.

Nhưng Vương của Hung Nô lại chọn giết người nước mình, cho Vương Triều Đại Hạ một bậc thang, không tiếc làm mất lòng tướng sĩ toàn quân, mặt mũi này rất lớn, nói răng nước họ đã tự hạ thân phận cũng không quá.

Nhưng tất cả chuyện này chỉ vì để hòa thân.

Có chút kỳ lạ.

Nếu như nói, nước Hung Nô làm như vậy sau đó đòi hỏi vài chỗ tốt khác, ông ta sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, còn nếu chỉ vì hòa thân thì có chút bất thường, rất bất thường.

Không phải hòa thân khó làm, mà hòa thân là một chuyện quá dễ dàng.

Đứng ở lập trường và quản điểm của Dương Khai, hòa thân đơn giản là chọn một vị công chúa đưa qua xuất giá.

Sau đó hai nước kết hữu nghị, ngươi tốt ta tốt, biên cương không còn đánh trận, hai bên cùng duy trì hòa bình, thậm chí bởi vì hòa thân, người của nước ngươi có thể đến làm ăn chỗ của ta, người nước ta có thể đến nơi đó của ngươi làm ăn.

Ta cần mỏ sắt, ngươi cần củi gạo dầu muối, kể từ đó, mang đến bao nhiêu lợi ích lớn? Lại mang đến bao nhiêu chỗ tốt?

Nếu phải đánh trận, ba đạo quân chưa di động, lương thảo đã đi đầu, quốc khố chỉ còn có ba, bốn vạn vạn lượng bạc, số bạc này khẳng định phải lấy ra toàn bộ để dùng cho chiến tranh, trước hết khao thưởng tam quân, sau đó mua lương thảo, mời nhân công chế tạo rèn vũ khí chiến tranh.

Mà trong nước bởi vì chiến tranh, rất nhiều thứ tất nhiên sẽ tăng giá, thế gia môn phiệt tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này, thậm chí các thế gia môn phiệt cách biên cảnh không xa cũng chắc chắn sẽ thu mua quặng sắt, chế tạo binh khí bán cho Hung Nô.

Sau đó một khi chiến tranh khai hỏa, chưa nói đến quân nhu và lương thảo, chỉ riêng việc một người chết sẽ phải bù năm trăm lượng bạc, đồng thời miễn thu thuế ba năm cho toàn gia, cộng thêm một vài phúc lợi khác, ví dụ như nếu có nam đinh đời sau thì có thể được đi học tư thục, được triều đình cấp phát miễn giảm một nửa số tiền.

Đây là phúc lợi của tướng sĩ Đại Hạ, điều này cũng là để các tướng sĩ có thể an tâm đánh trận, sau khi chết Đại Hạ sẽ sắp xếp toàn bộ co người nhà của họ.

Trận đại chiến này diễn ra, số người chết lên đến hàng vạn thật sự không phải là chuyện khoa trương, nhất là chết trong trận chiến công thành.

Dựa theo tính tình của Hoàng đế bệ hạ, ít nhất phải đánh trận nửa năm, số người chết đoán chừng sẽ lên đến mười vạn.

Chỉ riêng bạc bồi thường đã là năm ngàn vạn ngân lượng, cộng thêm những thứ khác, ít nhất cũng từ năm ngàn vạn đến một vạn vạn lượng bạch ngân.

Những thứ khác không nói.

Nhưng nếu cử một vị công chúa đi hòa thân, không cần tốn ba bốn vạn vạn lượng bạc đó, hơn nữa còn có thể xúc tiến mậu dịch buôn bán, qua mười năm khả năng sẽ kiếm được ba bốn vạn vạn lượng bạc, lợi nhuận thu được, bốn bỏ lên năm.

Đó là mười vạn vạn lượng bạc đấy.

Một năm bạc thu vào quốc khố của Vương Triều Đại Hạ, cũng chỉ có hai vạn vạn lượng, một nữ nhân mang đến năm năm thu nhập quốc thuế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận