Đại Hạ Văn Thánh

1348 Nâng cao lực lượng quân sự, nâng đỡ Công bộ, trưng hai trăm vạn binh. Thần khí Đại Hạ hiển thế (7)

Đối với Vương Khải Tân, hắn cần nghiêm túc bàn giao, là bởi vì Vương Khải Tân là người làm việc. Mà đối với lão cữu thì mình chỉ cần nói rõ suy luận là được, bởi vì ông ấy là người phân phó người khác làm việc.



"Hít."



"Cẩm Niên, đồ chơi này có thể làm ra tới sao?"



Nghe thấy giọng của Cố Cẩm Niên, Vĩnh Thịnh Đại Đế từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần. Ông ấy chỉ vào nội dung bản vẽ, một mặt kinh ngạc nhìn về phía Cố Cẩm Niên.



"Phải xem Công bộ có thể tạo ra hay không. Nếu có thể tạo nên thì không có vấn đề quá lớn."



"Đương nhiên, hạch tâm lớn nhất chính là vấn đề thuốc nổ. Nếu như lấy thuốc nổ bây giờ thì ý nghĩa không lớn, ta cải tiến bộ phận thuốc nổ, có thể nâng cao uy lực cùng tổn thương, đối với tướng sĩ bình thơờng mà nói, hiệu quả sẽ không sai."



"Nhưng đối với một chút võ giả, hoặc là người tu hành thì chỉ sợ ý nghĩa sẽ không rất lớn."



Cố Cẩm Niên lên tiếng.



Trên phương diện thuốc nổ này, Cố Cẩm Niên cũng hiểu một chút. Trên cơ sở cái vốn có tiến hành cải tiến, cộng thêm bên trên mở ra một mạch suy nghĩ mới, những thứ này phải dựa vào Công bộ tự mình đi giải quyết.



Một thế hệ làm chuyện của một thế hệ.



Chuyện chuyên nghiệp cũng giao cho người chuyên nghiệp đi làm.



Đây là một đạo lý không đổi. Nếu như chuyện gì cũng tự mình làm vậy thì Cố Cẩm Niên không làm gì, chỉ riêng việc nghiên cứu thuốc nổ cho một trăm năm thời gian, Cố Cẩm Niên đều không thể nghiên cứu đến cùng.



Hắn không yêu cầu xa vời Công bộ đem thuốc nổ nghiên cứu đến trình độ đạn đạo này, chỉ cần uy lực đủ là được, còn dư lại chính là dựa vào thời gian từ từ tích lũy.



Nghe Cố Cẩm Niên lên tiếng, Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi hít sâu một hơi.



Ngay sau đó ông ấy nhìn về phía Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.



"Cẩm Niên."



"Chế tạo ra một chi quân đội như vậy, cần thời gian bao lâu?"



Rất rõ ràng Vĩnh Thịnh Đại Đế đã nổi lên tâm tư.



Đích xác, Vĩnh Thịnh Đại Đế chính là nhân vật đại biểu tính tác chiến thông thường. Từ nhỏ đến lớn không biết đánh bao nhiêu trận, công thành chiến cũng tốt, phá vây chiến cũng được, hoặc là giao phong chiến.



Nhưng khi Cố Cẩm Niên bày ra loại phương án tác chiến tiên tiến này, để Vĩnh Thịnh Đại Đế làm sao có thể nhịn xuống không đi tưởng tượng lan man?



Thuyền rồng chế không vậy thì địch nhân thủ thành không có chút ý nghĩa nào.



Bảo thuyền chế biển, siêu trường tuyến bố trí quân sự chiến lược.



Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể nghĩ đến, từng chiếc từng chiếc thuyền rồng vạch phá bầu trời, thông qua vận chuyển đại pháo Long Môn, tiến hành xác định vị trí đả kích.



Lại thêm thuyền rồng cỡ trung oanh tạc, bao trùm thuốc nổ trút xuống.



Phòng thủ hay không phòng thủ, không có chút ý nghĩa nào rồi.



Dưới loại tình huống này, chiến tranh sẽ trở nên cực kỳ đơn giản.



Cho nên, Vĩnh Thịnh Đại Đế mới có thể lộ ra cấp bách như thế.



"Cụ thể muốn nhìn Công bộ lúc nào chế tạo ra tương ứng thuyền rồng, bảo thuyền."



"Ta đã cùng Thượng thư Công bộ trao đổi được rồi. Tiếp theo vương triều Đại Hạ sẽ đem hết toàn lực, không tiếc bất cứ giá nào, nâng đỡ Công bộ. Bất kể cần bao nhiêu ngân lượng, cần bao nhiêu người, dưới sự nâng đỡ như vậy trong vòng một năm, cho ra một đáp án."



"Đồng thời, điệt nhi lần này tới, cũng là trao đổi chuyện này."



"Đại Hạ cần trưng binh rồi."



Cố Cẩm Niên lên tiếng.



Chuyện thuyền rồng, bảo thuyền có thể để Công bộ đi làm, nhưng bồi dưỡng người liên quan mới, hiện tại phải làm.



Bất kể Công bộ có thể giải quyết trong vòng một năm hay không. Hoặc là nói, một năm sau kết quả là thất bại.



Cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện bồi dưỡng nhân tài này.



Đến lúc đó thuyền rồng có, bảo thuyền có, không có nhân tài là buồn cười lớn nhất.



"Ngươi dự định trưng bao nhiêu?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.



"Hai trăm vạn."



"Trong đó một trăm vạn là quân chủ lực, ba mươi vạn người phụ trách chưởng khống thuyền rồng, bảy trăm ngàn người phụ trách chưởng khống bảo thuyền."



"Còn lại một trăm vạn người, thì là hậu cần cùng với kỹ thuật sửa chữa."



Cố Cẩm Niên trực tiếp lên tiếng, trưng binh 2 trăm vạn người.



Con số này có chút khoa trương, nhưng đây cũng là số lượng Cố Cẩm Niên tĩnh tâm tính toán qua.



"Chuẩn."



Vĩnh Thịnh Đại Đế không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng.



"Nếu như dựa theo ý tứ này lời nói, chinh chiến Hung Nô, phải chăng phải kéo dài thời gian?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hiếu kì hỏi.



Ông ấy trực tiếp đồng ý chuyện Cố Cẩm Niên trưng binh nhưng đồng dạng đối việc chinh chiến Hung Nô, ông cũng không muốn bỏ qua.



"Không."



"Hung Nô nhất định phải đánh."



"Mà lại là một trong những chuyện quan trọng nhất bây giờ."



Để Vĩnh Thịnh Đại Đế không có nghĩ tới là, Cố Cẩm Niên đồng ý chinh chiến Hung Nô, hơn nữa còn coi là chuyện quan trọng nhất.



Việc này có chút cổ quái.



"Cẩm Niên, nếu như Công bộ có thể chế tạo ra thuyền rồng cùng bảo thuyền chiến tranh thì việc chinh chiến Hung Nô hoàn toàn có thể hoãn một chút. Chờ thêm hai ba năm, chỉ sợ không cần tốn nhiều sức là có thể ngựa đạp vương đình."



"Hiện tại nếu như tác chiến, tuy nói có Long mễ quận Giang Trung cùng quốc khố tràn đầy, nhưng hao phí tài lực, nhân lực chỉ sợ không ít."



"Còn nữa, vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La, chỉ sợ sẽ không đứng ngoài quan sát?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế cau mày. Trước mắt có thể hoàn thành quân sự cải cách, đúng thật là có thể chờ hai ba năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận