Đại Hạ Văn Thánh

Chương 696 Cây chúng sinh kết trái, ba món thần vật, phá vỡ vận mệnh vương triều! Rung động đế vương!(3)

Còn không đợi Tô Văn Cảnh quay đầu, cửa điện đã bị đóng sầm lại.

Hả?

Ban tên tự?

Khá lắm, ngươi vậy mà cũng muốn chiếm tiện nghi?

Tô Văn Cảnh muốn xoay người đi tranh luận, kết quả Ngụy Nhàn cùng Lưu Ngôn lập tức kéo Tô Văn Cảnh, mặt cười ha hả xách Tô Văn Cảnh rời đi.

Khoảng một khắc sau, đám người Ngụy Nhàn trở về, mà Vĩnh Thịnh Đại Đế lại chậm rãi ra lệnh.

"Truyền Tần vương vào cung."

Hắn mở miệng, thần sắc cũng không phải đặc biệt tốt đẹp.

Mà lúc này.

Kinh đô Đại Hạ, trong Hộ bộ đã xảy ra một trận cãi lộn kịch liệt.

"Sắp phải đánh trận, quân lương tam quân nên cấp phát kịp thời, quân phí năm nay nhất định phải lấy ra sớm chút đấy."

"Chuyện của các ngươi, chuyển đến đằng sau đi, nếu Binh bộ không có quân lương, đây không phải chuyện cười lớn à?"

Giọng của Triệu Ích Dương, Thượng thư Binh bộ vang lên liên tục.

"Binh bộ của ngươi đã cầm đi bao nhiêu bạc rồi hả? Lại bộ ta những năm này đã từng đòi bạc chưa?"

"Bây giờ giá lương thực tăng lên, quốc gia dần dần ổn định, bổng lộc quan viên từ đầu đến cuối lại không tăng, nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ phải xảy ra đại sự, còn nữa, bây giờ không phải là muốn nghị hòa sao? Nếu như nghị hòa, ngươi còn cần nhiều bạc như vậy làm gì?"

"Nói tóm lại, năm nay khoản thuế vừa đến một cái nhất định phải cho Lại bộ trước."

Giọng Hồ Dung vang lên, một bước cũng không nhường.

"Hồ Thượng thư nói chí phải, bất quá bạc của Hình bộ cũng không thể thiếu nha, những năm gần đây, vây quét thổ phỉ, cộng thêm phá án xuyên tỉnh các loại nữa, Hình bộ chỉ sót lại không được mấy đồng, thậm chí đại đa số phải tự mình bỏ bạc vào đấy."

"Tăng bổng lộc của quan viên là tốt, mà Hình bộ cũng muốn bạc được cấp xuống, bệ hạ cố ý chấn chỉnh trị an quốc gia, nếu như tiếp tục thi hành thì nhất định không ít hơn 15 triệu lượng bạc đâu đấy."

Thượng thư Hình bộ cũng lên tiếng theo.

"Các ngươi đều đã lên tiếng, vậy lão phu cũng phải mở miệng, ngân lượng của Lễ bộ cũng không thể thiếu, vương triều Đại Hạ những năm gần đây, Lễ bộ đã tiêu hao rất nhiều bạc, nhất là các quốc gia tới viếng thăm, rồi phụ cấp thư viện vân vân."

"Đây cũng không thể thiếu bạc."

Dương Khai lên tiếng.

Cũng đòi bạc.

"Không có không có."

"Các ngươi mơ tưởng cái gì thế? Hiện tại khắp nơi đều có vấn đề, lại thêm chiến sự, nơi nào có bạc cho các ngươi hả."

"Năm nay có nói gì cũng không được cấp bạc đâu."

"Hơn nữa, việc xây Thiên Nhạc Viên cho Thái hậu đã hoàn công, phần còn lại cũng phải trả, làm gì còn có bạc cho các ngươi?"

"Đừng ở chỗ này lải nhải cả ngày nữa, nói tóm lại chỉ một câu thôi, hoặc các ngươi thuyết phục bệ hạ, hoặc đừng lôi kéo ở đây nữa."

"Nhưng lão phu cũng phải nói trước, các ngươi thuyết phục bệ hạ cũng vô dụng, ta không có khả năng đưa bạc ra, trừ phi hoàn toàn nghị hòa, còn lại đợi thương nghị đi."

Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn cũng không dông dài, dù sao cũng chỉ tóm gọn một câu, không có chính là không có.

Chỗ bạc này nếu đưa ra thì sẽ rất phiền phức .

Hơn nữa cái con số mà đám người này đòi hòi cũng quá ác.

Há miệng ngậm miệng là ngàn vạn lượng bạc.

Ai cho hả?

Rất nhanh, trận chiến mắng mỏ bắt đầu, toàn bộ đại sảnh của Hộ bộ ồn ào túi bụi.

Duy chỉ có một người im lặng nãy giờ.

Thượng thư Công bộ, Vương Khải Tân.

Cũng không phải hắn không muốn nói chuyện, chỉ là tất cả mọi người đều mặc kệ hắn.

Đến cuối cùng, Dương Khai nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.

"Vương thượng thư, đi, cùng ta đi tìm Thái tử, lão phu cũng không tin, thiên hạ này còn có chuyện Lễ bộ không chịu cấp phát bạc?"

Dương Khai là đại nho, tu dưỡng cực cao, nhưng ở trong chuyện này cũng vô cùng tức giận.

Hà Ngôn là không thèm cho một chút mặt mũi nào, một lượng bạc cũng không lấy ra, ngược lại còn tiêu bạc vào mấy chỗ căn bản không cần tiêu.

Cái gì mà đại điển Vĩnh Thịnh.

Cái gì mà xây dựng cung điện.

Nói trắng ra là không phải là muốn lấy lòng Hoàng đế à? Đây còn là Thượng thư Hộ bộ cái gì?

Dương Khai đi rồi, mang theo Vương Khải Tân rời đi.

Vương Khải Tân cũng không muốn ở lại chỗ này, dù sao không vớt vát được chỗ tốt, không bằng rời đi.

Mà bên trong Hộ bộ, vẫn đang cãi nhau.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Hai người gặp được Thái tử.

Lúc này, Thái tử đang thoải mái nhàn nhã ăn trái nho cống phẩm, nhìn thấy hai vị Thượng thư tới, Thái tử khách khí mỉm cười.

Vừa vào phủ thái tử, Dương Khai liền nhịn không nổi nữa, công kích thượng thư Hộ bộ Hà Ngôn.

Nói hơn một phút, cuối cùng Thái tử mới hiểu ra.

Tìm Hộ bộ đòi bạc mà không được.

"Dương đại nhân, bớt giận."

"Cầu người không bằng cầu mình."

"Hà đại nhân kỳ thật cũng có chỗ khó xử, hắn phải chỉnh đốn đại điển Vĩnh Thịnh, Binh bộ lại phải đánh trận, trong nước còn phải chẩn tai, không có bạc là rất bình thường."

"Đến đây, ăn mấy trái nho cho bớt giận."

Thái tử cười ha hả nói.

"Thái tử điện hạ."

"Ngài nói lời này có ý gì."

"Chẳng lẽ Lễ bộ cũng không cần bạc? Cái hoàng cung này trong trong ngoài ngoài, cộng thêm ngoại giao giữa các quốc gia, có chỗ nào không cần bạc?"

"Thái tử điện hạ, ngài không thể bởi vì không còn trách nhiệm giám quốc, nên trở nên lười biếng vậy được."

Dương Khai hơi tức giận, chỗ dựa lớn nhất của hắn, không phải là thái tử điện hạ à, thật không ngờ hôm nay Thái tử lại nói ra những lời này.

"Cái này có quan hệ gì với giám quốc hay không giám quốc hả?"

"Dương đại nhân, trước tiên bớt giận đã."

"Không phải là bạc thôi à."

Lý Cao mở miệng, trấn an đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận