Đại Hạ Văn Thánh

Chương 297 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến?(5)

Lý Cơ đứng ở bên cạnh Cố Cẩm Niên cũng triệt để tê dại. Hắn cũng không biết làm gì, dù sao là Cố Cẩm Niên gọi đến.

Chỉ là không ngờ vừa đến, Cố Cẩm Niên đã phát tính tình lớn như thế.

Nhưng loại cảm giác này, hắn cũng thấy thoải mái không nói nên lời.

Con mẹ nó đây cũng quá vô pháp vô thiên đi?

“Đem Cố Cẩm Niên bắt lại cho ta.”

“Vũ nhục Thánh Nhân, đây là tội chết, tội chết.”

Khổng Vũ hoàn toàn không kiềm chế được. Hắn chỉ vào Cố Cẩm Niên, trong mắt toàn là tức giận, ý giận ngút trời.

Hắn quan tâm nhất chính là Thánh Nhân, tổ tiên của chính mình. Cố Cẩm Niên mắng cũng được, nói cũng được, hắn có thể chịu được.

Nhưng Cố Cẩm Niên làm như vậy, hắn không tiếp thu được.

Phanh phanh phanh.

Bảy tám người đi đến, mắt nhìn chăm chăm về phía Cố Cẩm Niên, muốn bắt hắn.

“Ai dám động đến thúc của ta.”

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Cơ vang lên.

“Thúc ta chính là trưởng tôn của Trấn Quốc Công, nhi tử của Lâm Dương Hầu, gia gia của ta còn là cữu cữu của người. Mấy người các ngươi không biết sống chết lại dám động vào thúc ta. Hiện tại ta sẽ vào kinh thành, đem chuyện này thông tri cho Hoàng gia gia, ai dám thử, tru di cửu tộc.”

Giờ khắc này, Lý Cơ dường như bị Cố Cẩm Niên lây nhiềm, hắn cũng lớn tiếng gầm thét. Đứng bên cạnh Cố Cẩm Niên, ánh mắt băng lãnh, nhìn qua những tên ngo ngoe muốn động vũ lực này.

Quả nhiên.

Vừa dứt lưười, mấy ngưười kia lộ ra thần sắc khiếp đảm.

Bọn hắn vô thức đã quên mất thân phận của Cố Cẩm Niên. Bây giờ Thái tôn nhắc nhở, quả thật không dám làm loạn.

Trưởng tôn của Trấn Quốc công.

Nhi tử của Lâm Dương Hầu.

Chất nhi của Hoàng đế Đại Hạ.

Người này đúng thật là không thể động vào.

Mà Cố Cẩm Niên nghe nói như vạy không khỏi nhìn qua Lý Cơ. Tiểu tử này cuối cùng cũng biết người một nhà giúp nhau rồi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cố Cẩm Niên.

Trong lòng Lý Cơ cũng thoải mái nhưng nhìn qua đám người bên ngoài, thần sắc lạnh băng nói.

“Còn chưa cút xuống dưới?”

“Không sợ ta thật sự vào cung?”

Hắn mở miệng, chỉ một câu đã đem những người này hoàn toàn thu lại hung ý, thay vào đó là e ngại. Nhưng cũng không lui ra, dù sao nơi này là Khổng phủ, bọn hắn là người Khổng phủ.

“Thái tôn, việc này không quan hệ gì với người.”

Có triều thần mở miệng, nhìn Lý Cơ nhắc nhở một câu.

Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, không phải việc Thái tôn có thể tham dự.

“Không liên quan đến ta? Vậy có quạn hệ gì với ngươi?”

“Ngươi ở đây chó sủa cái gì?”

“Ta biết ngươi, Nho Thần đúng không?”

“Thúc của ta nói thật đúng, đám cẩu vật các ngươi chỉ biết giúp người ngoài. Ta nói cho lão Bang tử ngươi biết, nếu sau này ta lên ngôi thì trước tiên sẽ lấy những thứ cẩu vật như các ngươi khai đao.”

“Trông thấy người nước khác chỉ biết cung kính như chó, chỉ biết khi dễ người một nhà?”

“Cả đám các ngươi ta đều nhớ kỹ. Ngược lại ta muốn xem sau khi ta lên ngôi, các ngươi còn ở đó hay không. Nếu các ngươi không ở đó cùng không sao, có bản lĩnh đừng để cho hậu nhân các ngươi đến làm quan.”

“Đến một tên ta giết một tên.”

Lý Cơ mở miệng, có chút cấp trên.

Vừa dứt lời, sắc mặt của phần lớn người ở đây đều trở nên vô cùng khó coi. Ngay cả Dương Khai cũng biến sắc.

Càng khó coi hơn.

“Thái tôn.”

“Không thể nói bậy.”

Dương Khai lên tiếng đầu tiên. Hắn không muốn tham gia chuyện này nhưng lời Thái tôn vừa nói thật sự muốn dẫn đến phiền phức ngập trời.

Thân là Thái tôn, khoảng cách đến Đế vị còn quá dài, trước khi không hoàn toàn ngồi vững thì cần phải ẩn nhẫn.

Ngươi phách lối như vậy sẽ dễ dàng xảy ra chuyện lớn.

Kỳ thật Thái tôn có thể làm Hoàng đế hay không thì hắn không quan tâm. Hắn quan tâm chính là người đang làm Thái tử.

Lời nói vừa rồi của Lý Cơ quá độc ác, đừng bảo đây là nói đùa. Hiện tại hắn đã có loại suy nghĩ này, không chừng sau này sẽ thật sự làm như vậy, chuyện này nếu truyền ra.

Ai còn dám ủng hộ Lý Cơ làm Hoàng đế?

Thái tử mặc dù chỉ có một cái hậu đại nhưng không có nghĩa là Thái tử chỉ có thể sinh một người.

Nói tớm lại, lời Lý Cơ vừa mới nói so với hành vi của Cố Cẩm Niên còn nghiêm trọng hơn.

“Lý Cơ.”

“Đừng nói nữa.”

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên cũng phát giác không đúng, gia hỏa này cấp trên.

Nhưng sau một khắc, giọng nói Cố Cẩm Niên cũng tiếp tục vang lên.

“Cơ nhi, không cần dùng gậy tre đánh chết một thuyền người. Vương triều Đại Hạ vẫn có không ít Nho giả thanh lưu. Về sau nếu ngươi lên ngôi cũng cần tìm hiểu từng người mà làm.”

“Hiện tại đi học cho giỏi, để làm một minh quân. Thúc nhất định sẽ ủng hộ ngươi.”

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Lý Cơ nể tình như thế, hắn cũng cho mặt mũi.

Giờ khắc này.

Hắn không đại diện cho Cố gia mà là đại biểu cho chính mình có lực nâng Lý Cơ. Mà còn là công khai ủng hộ.

Đương nhiên dưới tình huống cụ thể phân tích thì trước mắt Lý Cơ cho mình mặt mũi thì Cố Cẩm Niên cũng cho hắn mặt mũi.

Quả nhiên.

Thốt ra lời này, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc giống nhau. Cây lớn Cố gia này được tất cả Hoàng tử tranh giành. Nhưng mà Cố lão gia tử thật là thông minh, sừng sững không đứng phía ai.

Hiện tại khác biệt.

Cố Cẩm Niên đứng về phía Lý Cơ. Điều này có ý gì?

Mang ý nghĩa, địa vị Thái tử đã vững chắc không gì sánh được.

Cố gia lựa chọn Thái tử, lựa chọn Lý Cơ.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Trong mắt Dương Khai tràn đầy rung động nhưng rất nhanh đã áp chế lại. Một chút người ủng hộ Thái tử cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt vẫn còn chút nghi hoặc.

Dù sao có khả năng, Cố Cẩm Niên cũng nói nhảm, lời xã giao. Điều này cũng không thể quyết định cái gì, cũng không đại biểu cái gì.

“Cố Cẩm Niên, ngươi thật sự cảm thấy ngươi là quyền quý đệ nhất Đại Hạ sao? Có thể làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên sao?”

Giọng nói của Khổng Vũ vang lên.

Nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Niên.

Hắn không để ý cái gì mà ủng hộ hay không ửng hộ. Bảng hiệu vỡ vụn trên mặt đất như gai cắm trong lòng hắn, đây là nhục nhã cũng là hận ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận