Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1446 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui!

Tắc Hạ học cung.

Không một ai ngờ được Tô Văn Cảnh sẽ trở thành Thánh nhân.

Tô Văn Cảnh vốn đã là Bán Thánh, việc trở thành Thánh nhân cũng không phải là chuyện đáng kinh ngạc, nhưng lại vượt qua Cố Cẩm Niên, một bước trở thành Thánh nhân, đây mới là điều khiến người ta cảm thấy đáng kinh ngạc.

Chẳng qua, việc làm cho kẻ khác khiếp sợ nhất vẫn là vì sao Cố Cẩm Niên chưa thành Thánh, lại còn gặp lôi kiếp nữa?

Chuyện này gây ra rất nhiều tranh luận.

Có người cho rằng, chuyện ở quận Giang Ninh có quan hệ với Cố Cẩm Niên, rất có khả năng Cố gia chính là kẻ đứng sau màn.

Nhưng những lời như vậy lại lập tức bị phản bác.

Cũng có người cho rằng, tâm học của Cố Cẩm Niên đều không phải là của hắn, bị thiên địa cảm ứng được, do đó giáng trừng phạt.

Loại cách nói này vẫn có, chỉ là không được tán đồng rộng rãi, dù sao thì tài hoa của Cố Cẩm Niên rõ như ban ngày, vả lại loại tân học tối cao như tâm học này, nếu không phải là của Cố Cẩm Niên thì còn có thể là của ai?

Người có khả năng nhất là Tô Văn Cảnh, nhưng là xác suất của việc này còn nhỏ hơn cả hai cái kia, Tô Văn Cảnh hiểu được rằng loại đồ vật này không thể đưa bậy cho người khác, nói theo cách khác thì đưa cho người ta không chỉ là không giúp, mà còn là hại người.

Nên những ý kiến này đều không nhận được sự tán thành.

Nhưng còn một loại ý kiến khác được rất nhiều người tán thành.

"Thánh đạo của Cố Cẩm Niên rất đơn giản, mới chỉ trải qua thời gian hai năm mà hắn đã chạm vào ngưỡng cửa Thánh nhân, thậm chí đã hoàn thành tam bất hủ (tức lập đức, lập ngôn và lập công) của Thánh nhân, trên lý thuyết là đã đủ để thành Thánh."

"Nhưng lại chỉ có hai năm, thời gian quá ngắn, đây là sự thử thách trời xanh dành cho hắn, không phải là thật sự chèn ép Cố Cẩm Niên."

"Để hắn tôi luyện, để hắn có thể chân chính trở thành một Thánh nhân, có được trái tim của một Thánh nhân, nói như vậy thì sau này trong cuộc chiến Thiên Mệnh sẽ có thể một đường hát vang (dễ dàng vui vẻ)."

Đây là lời của một vị Đại Nho sau khi ông ấy rời khỏi Tắc Hạ học cung, tự hỏi rất lâu mới đưa ra câu trả lời như vậy.

Thậm chí, sau khi người đó nói xong đã nhận được sự nhất trí của vô số người đọc sách, nhất là trong vương triều Đại Hạ, gần như là chín phần người đọc sách đều tin tưởng ý kiến này.

Cho nên, càng ngày càng có nhiều Đại Nho đứng ra đồng ý với ý kiến này, góp một phần sức ủng hộ cho Cố Cẩm Niên, hy vọng mọi người không nghi kỵ hắn.

Cách nói này rất có đạo lý, Cố Cẩm Niên đúng thật là mới chỉ dùng thời gian hai năm đã đạt tới ngưỡng cửa Thánh nhân.

Nếu như không có cuộc chiến Thiên Mệnh buông xuống thì chuyện cũng chắc có gì phải bàn.

Đệ thất cảnh đã là chiến lực cao nhất rồi.

Nhưng Thiên Mệnh buông xuống có nghĩa là tồn tại cường giả đệ bát cảnh, cách một cảnh giới như cách bầu trời, huống chi là thất cảnh và bát cảnh.

Cho nên, việc tôi luyện rất quan trọng.

Nhưng mặc kệ như thế nào đi chăng nữa.

Giờ khắc này Cố Cẩm Niên đã về tới Cố gia.

Tộc nhân đều đã trở lại, trừ Trấn Quốc Công Cố lão gia tử ra và vài vị thúc thúc trấn thủ nơi biên cảnh, những người khác đều đã trở lại.

Bọn họ cũng có nghe thấy chuyện này, trong lòng tràn ngập sự lo lắng.

Chẳng qua, Cố Cẩm Niên không giải thích gì với bọn họ, khi đối mặt với người trong nhà, Cố Cẩm Niên vẫn luôn tươi cười ôn hòa, trước sau như một.

Trong khoảng thời gian này.

Cố Cẩm Niên rất thả lỏng, hắn không phí sức giãy dụa, cũng không làm cái gì, hàng ngày làm bạn bên cạnh mẫu thân, thỉnh thoảng lại tán gẫu mấy việc vặt với các thúc thúc, vài việc quốc gia đại sự hoặc là một ít tin đồn thú vị ở dân gian.

Mà khi đêm dài vắng lặng, Cố Cẩm Niên lại ngồi giữa thư phòng tỉ mỉ viết chính sách tương lai cho Bất Dạ Thành Đại Hạ và vương triều Đại Hạ.

Hắn không biết được liệu ba tháng sau bản thân mình có thể đột phá cảnh giới hay không.

Hắn cũng không rõ, vận mệnh tương lai sẽ như thế nào.

Cho nên hắn chuẩn bị tốt tất cả mọi việc, chuyện tốt chuyện xấu gì đều cố gắng lo lắng một chút, ít nhất sẽ không rơi vào thế không xoay sở được, không có chuẩn bị gì.

Cứ như thế.

Mười ngày liên tiếp.

Cố Cẩm Niên đều ở trong phủ Quốc Công, đặt hết sự đề phòng của mình xuống, suốt mười ngày nay có thể nói là thời gian thư thái nhất của hắn.

Không cần lo lắng cái này, cũng chẳng phải tự hỏi cái kia.

Yên tâm làm một vị Thế tử đúng nghĩa, coi như là sống ung dung tự tại.

Nhưng mà, Cố Cẩm Niên biết mình thật sự nên rời đi rồi, rời đi để kết thúc một đoạn đường cuối cùng.

Không có mục đích.

Chỉ là biết, chính mình phải rời đi rồi.

Ban đêm.

Bầu trời đen như mực.

Trong thư phòng.

Cố Cẩm Niên qua loa chuẩn bị một chút đồ vật.

Nhưng ngay lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên bên ngoài thư phòng.

"Cẩm Niên."

"Là ta, Lục thúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận