Đại Hạ Văn Thánh

chương 776 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?(5)

“Không có gì không ổn.”

“Cứ sắp xếp như vậy đi.”

“Đúng rồi, Chu tướng quân, hai ngày này làm phiền ngài giảng giải cho ta một vài việc trong quân, các phương diện ta đều phải biết rõ.”

Cố Cẩm Niên nói vậy, tướng sĩ là ngọn giáo mạnh nhất của vương triều Đại Hạ, cũng là tự tin lớn nhất của vương triều Đại Hạ.

Đương nhiên hắn phải học tập cho tốt, chung quy không có khả năng chỉ làm một nho thần lý luận suông thôi đúng không?

Chỉ khi hiểu rõ từng tướng sĩ, biết rõ từng chuyện trong quân, hắn mới có thể điều chỉnh và định ra quy củ mới thật tốt.

“Vâng.”

“Thế tử điện hạ, xin mời.”

Chu Quỳ cũng không phải người làm ra vẻ, Cố Cẩm Niên mở miệng, hắn không dông dài, lập tức bố trí.

Cứ như thế.

Trong nháy mắt.

Thời gian đã trôi qua hai ngày.

Hoàng cung Đại Hạ.

Trong triều đình.

Văn võ bá quan chia ra đứng hai bên trái phải, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngồi ngay ngắn phía trên long ỷ, sắc mặt bình tĩnh.

“Truyền sứ thần Đại Kim nhập điện.”

Khi giọng của Ngụy Nhàn vang lên, rất nhanh có một người hướng tới trong điện đi tới.

Là sứ thần của Đại Kim.

Người sau hành lễ với Vĩnh Thịnh Đại Đế, hô to Hoàng đế Đại Hạ vạn tuế, sau đó từ bên trong ống tay áo lấy ra một phần tấu chương rồi nói.

“Bệ hạ, tam triều nghị hòa sắp tới, Lý thiện Tể tướng của quý quốc đã ký khế văn nghị hòa.”

“Nước Hung Nô đưa ra yêu cầu bồi thường ngân lượng, bồi thường khu mỏ, vương triều Đại Kim cùng Phù La, vì mong cho Đông Hoang thái bình, nguyện thay thế vương triều Đại Hạ chi trả ngân lượng, và cả bồi thường khu mỏ, vương triều Đại Kim ta cũng nguyện phái ra mười vạn tăng nhân, đến biên cảnh xây dựng chùa miếu.”

“Tiêu trừ oan hồn bá tánh, giúp hai nước gia tăng quốc vận, mà yêu cầu duy nhất của nước Hung Nô đó là hi vọng vương triều Đại Hạ sửa lại sách sử, thúc đẩy hữu hảo giữa hai nước.”

“Lần này nghị hòa, tứ phương đều hài lòng.”

“Nhưng Cố Cẩm Niên thế tử của Đại Hạ đơn phương hủy bỏ khế văn nghị hoà, thậm chí ta nghe đồn, hắn còn tát Lý tướng một bạt tai, vì cơn giận của cá nhân mà ý đồ để Đông Hoang không thái bình.

“Hắn đòi nước Hung Nô bồi thường mười vạn vạn lượng bạc trắng, còn yêu cầu thủ phạm chính của Hung Nô tự sát tạ tội, còn muốn quốc quân Hung Nô tự hạ chiếu cáo tội của mình.”

“Hắn liệt ra các điều kiện không thể đáp ứng, căn bản không có ý định nghị hòa, quốc quân của Hung Nô giận dữ, muốn tuyên chiến, nhưng may nhờ có vương triều Phù La cùng Đại Kim hòa giải, phái thần tiến đến kinh đô Đại Hạ gặp mặt Thánh Thượng.”

“Để hỏi kết quả, thần muốn hỏi một câu, Cố Cẩm Niên rốt cuộc có quyền lực can thiệp vào chuyện nghị hòa lần này không.”

Sứ thần Đại Kim, nói rõ toàn bộ sự việc.

Ngọn nguồn, nói cẩn thận vô cùng.

Mà khi hắn ta vừa nói xong, văn võ toàn triều không khỏi ồ lên kinh ngạc.

“Tát Lý tướng?”

“Sửa lại sách sử, trả lại thành Thập Nhị?”

“Bồi thường mười vạn vạn lượng bạc trắng? Cái này…”

Văn võ bá quan cũng không ngờ, lần này nghị hòa thế mà lại có kết quả này.

Có người kinh ngạc hô lên, Lý tướng bị Cố Cẩm Niên tát.

Nhưng càng nhiều người kinh ngạc nghị hòa lần này, vương triều Đại Kim và Phù La lại nguyện ý giúp Đại Hạ chi trả bồi thường?

Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Nói thật đây đã xem như tận tình tận nghĩa, Đại Hạ hoàn toàn có thể đồng ý.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, cả triều văn võ đều đang cân nhắc việc nghị hòa lần này, cuối cùng mọi người nhất trí cảm thấy, bồi thường tám vạn vạn lượng bạc trắng, cộng thêm sửa lại sách sử là có thể chấp nhận được.

Bây giờ ngay cả tám vạn vạn lượng bạc trắng cũng không cần bỏ ra, chỉ cần sửa đổi sách sử, quả thật là được tặng không đấy.

Ngay lập tức, có quan viên không nhịn được mở miệng.

“Bệ hạ.”

“Cố Cẩm Niên chỉ là Lang trung Lễ Bộ, há có quyền có thể hủy bỏ nghị hòa?”

“Còn nữa, lần này vương triều Đại Kim, vương triều Phù La có đầy thành ý, tâm nghĩ đến dân chúng Đông Hoang, đây là hành động thiện tâm của đại quốc, thần thỉnh cầu bệ hạ hạ ra ý chỉ, triệu hồi Cố Cẩm Niên hồi kinh.”

Hữu thị lang Lại bộ đứng dậy, mở miệng đầu tiên, biểu đạt suy nghĩ của mình.

Rất nhanh, mấy vị quan viên khác cũng bước ra.

Đại khái ý tứ của bọn họ đều giống nhau.

Nghị hòa!

Đây là một chuyện tốt với bọn họ, không đánh giặc, quốc gia yên ổn phát triển, cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều vấn đề.

Lúc này, ngay cả Binh Bộ thượng thư Triệu Ích Dương cũng không nói gì.

Không phải không muốn giúp Cố Cẩm Niên, mà là điều kiện nghị hòa thật sự quá tốt.

Gần như là tặng không cho vương triều Đại Hạ thành Thập Nhị.

Đứng ở góc độ lợi ích quốc gia, thật sự đừng nói chứ điều này rất là tốt đấy, tốt hơn trong dự đoán quá nhiều.

Qua nửa khắc.

Khi không có ai tiếp tục nói chuyện nữa, Vĩnh Thịnh Đại Đế mới từ tốn cất giọng.

“Quay về nói cho Hung Nô vương.”

“Ý của Cẩm Niên, đã là tâm ý của trẫm.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhàn nhạt nói ra.

Ông ấy ngồi ngay ngắn trên long ỷ, một câu đủ khiến quan viên nhíu mày, cũng làm sứ thần Đại Kim nhíu mày.

Trong mắt của mọi người, vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim ra mặt, hẳn là bớt đi áp lực cho Đại Hạ, hơn nữa hai đại vương triều nguyện ý giúp vương triều Đại Hạ chi trả tất cả bồi thường.

Vương triều Đại Hạ không có lý do gì để từ chối.

Không chỉ không có lý do gì cự tuyệt, hơn nữa vương triều Đại Hạ nên thấy vui sướng cùng vui vẻ mới đúng.

Nhưng không nghĩ tới, Vĩnh Thịnh Đại Đế lại không đồng ý?

“Bệ hạ.”

Có triều thần nhịn không được định nói vài câu.

Nhưng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế liếc một ánh mắt qua, người sau lập tức không dám nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận