Đại Hạ Văn Thánh

Chương 234 Bảo Thể cảnh, Lập Ngôn chi thuế, cổ kim vãng lai đệ nhất Tiên linh căn hiển!

Đại Hạ Vương Triều.

Đêm đã khuya.

So với bách tính kinh đô đang ngọt ngào ngủ mơ.

Kinh đô, trong phủ Tần Vương lại có vẻ vô cùng ngột ngạt.

Nhìn qua bàn hồ sơ trước mặt, Lý Toại cảm thấy đau đầu vô cùng.

Mà trong đường cũng có vài chục tên mưu sĩ, đang lật xem các loại hồ sơ.

Lý Toại rất khó chịu, hắn bây giờ có được giám quốc chi trách của Đại Hạ Vương Triều.

Đây là một chuyện tốt.

Nhưng sung sướng không được mấy ngày, một một đống phiền phức lớn chồng chất tới.

Ba vấn đề lớn nhất.

Khiến hắn đau đầu không dứt.

Vĩnh Thịnh đại điển nên tổ chức hay không? Đây chính là vấn đề lão gia tử trước mắt đang quan tâm nhất, cũng là chuyện mà Nho đạo quan tâm nhất.

Đại Hạ Vương Triều là nhất thống mười nước mà ra, nhưng căn cơ bất ổn cần thống nhất văn hóa, tu kiến một bộ cổ kim kỳ thư, làm vững vàng nền văn hóa.

Chuyện này, tiền triều kỳ thật cũng đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ bất quá bna đầu khai quốc, bách phế đãi hưng, dân sinh trọng yếu nhất, trên vật chất và tinh thần vẫn tương đối kém.

Cho nên đã có ý, nhưng không thi hành, đây cũng là sự tình năm đó Thái tổ cực hối hận.

Đánh đổ một giang sơn không phải là việc khó.

Giữ vững giang sơn mới là một việc khó.

Bây giờ nhìn giống như trong thời thái bình, nhưng chiến tranh văn hóa và chiến tranh kinh tế đã bắt đầu.

Chiến tranh kinh tế còn đỡ, mọi người lẫn nhau phát triển, cũng không có các cuộc giao thương đặc biệt lớn, nhưng chiến tranh văn hóa lại không giống, đây chính là Nho đạo.

Tranh đoạt là chính thống.

Ngoài đệ nhất thế gia Thánh Nhân có dòng dõi bên ngoài, còn lại ba đại thế gia Thánh Nhân, có thể nói là ngươi tranh ta đấu, nhất là vị Thánh Nhân cuối cùng, Phù La Vương Triều cùng Đại Hạ Vương Triều tranh giành trong thời gian bao lâu?

Mà lần Vĩnh Thịnh đại điển này, chính là thư định dân tâm.

Cũng có thể gọi là Khai Nguyên đại điển, ban đầu ấn định là Khai Nguyên đại điển, về sau không chịu nổi bách quan yêu cầu đổi tên, cho nên đổi thành Vĩnh Thịnh đại điển.

Chỉ là tổ chức Vĩnh Thịnh đại điển, trước sau cần hơn 50 triệu lượng bạch ngân.

Quốc khố trước mắt tồn ngân chỉ còn bốn vạn vạn lượng bạch ngân, trước đó vốn là năm vạn vạn lượng, điều một trăm triệu lượng bạch ngân đến Giang Ninh quận để sửa thiện gia viên, chẩn tai không cần nhiều bạc như vậy, nhưng để trùng kiến gia viên thì một trăm triệu lượng bạch ngân hoàn toàn không đủ.

Nếu không phải dò xét không ít nhà, thêm với bên trên lấy công thay mặt cứu tế, bằng không tất cả tồn ngân trong quốc khố đều không đủ để sửa thiện đất đai một quận.

Đây còn lại bốn vạn vạn lượng bạch ngân, trong đó có hai vạn vạn lượng bạch ngân tuyệt đối không thể dùng đến, xem như quân nhu ngân tồn trữ.

Phòng bị tùy thời phát sinh chiến tranh.

Còn lại hai vạn vạn lượng bạch ngân, lục bộ đều trông mong nhìn chằm chằm, làm gì có bộ nào không thiếu bạc?

Hắn tuy có giám quốc chi trách nhưng số bạch ngân có thể dùng cũng chỉ có tám ngàn vạn lượng bạch ngân.

Năm ngàn vạn lượng bạch ngân để tổ chức Vĩnh Thịnh đại điển, nhưng mắt thấy việc chi quân phí lập tức bắt đầu kêu gọi, Binh bộ mỗi ngày đều phái người tới đòi nợ.

Đại Hạ quân phí, cũng tám ngàn vạn lượng bạch ngân.

Nói cách khác, có năm ngàn vạn lượng bạch ngân không dùng đến.

Muốn tạm thời chuyển một chút, phía trên lại sống chết không đáp ứng, Hộ bộ không phải không cho, là lão gia tử sống chết không đồng ý.

Lý Toại sao có thể không đau đầu đây?

Phía trên là hai chuyện.

Chuyện thứ ba hơi đơn giản hơn một chút, Đại Hạ, Phù La, còn có Đại Kim Vương Triều đã đạt thành chung một nhận thức, phái học sinh giao lưu lẫn nhau.

Sau khi đám học sinh này đến Đại Hạ, chỗ ở, cùng thư viện có cần dùng đến bạch ngân hay không?

Đại Hạ tự xưng quốc lực cường thịnh, người ta đến ngươi cũng không có khả năng cho người ta ăn ở quá kém a? Bao quát ăn uống, khẳng định phải là tốt nhất.

Nếu không chẳng phải là mất thể diện?

Nhưng tu kiến thư viện cùng chỗ ở, người ở phía dưới báo giá cả, cũng làm cho hắn đau đầu, mười bốn triệu lượng bạch ngân.

Một phân tiền cũng không thể thiếu.

Không phải là không thể cắt xén, mà là công trình mặt mũi, chỉ có thể nhiều không thể bớt, bớt đi việc này sẽ làm không tốt, việc này làm không xong, giám quốc như mình cũng sẽ thành trò cười.

Lão gia tử nhìn chằm chằm vào, người của Thái tử cũng nhìn chằm chằm.

Khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Kỳ thật nói tới nói lui chính là một câu.

Bạch ngân.

Thiếu bạch ngân.

Đại Hạ quốc khố rất thiếu bạch ngân.

Số bạch ngân có thể dùng đến cũng chỉ có vậy.

Hơn nữa càng làm cho hắn khẩn trương còn có một chueyenj, đó chính là lão gia từ này của nhà mình, giống như muốn chinh chiến.

Đại Hạ trải qua mười hai năm cuộc sống yên bình, bây giờ cũng coi là đã nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi.

Tâm tư của lão gia tử, kỳ thật trong lòng hắn minh bạch.

Không phải chính là sự tình của mười hai thành sao.

Muốn đoạt lại.

Đổi lại trước kia, Lý Toại tuyệt đối là hai tay hai chân ủng hộ, dù sao cũng không phải mình đương gia.

Nhưng đợi đến sau khi mình đương gia, Lý Toại đầu liền đau.

Không có bạch ngân đánh trận.

Cũng không đánh nổi, cái này nếu là đánh thật, một tháng có khả năng chính là hơn ngàn vạn lượng bạch ngân ném vào trong nước, vạn nhất đánh nửa năm, quốc khố trực tiếp thiếu hụt.

Đánh một năm, trực tiếp trở lại trước khi khai quốc.

Biên cảnh mười hai thành, gần sát Phù La Vương Triều, nếu thật sự muốn đánh, Phù La Vương Triều tuyệt đối sẽ âm thầm viện trợ, cho nên không thể hưng binh.

Ài.

"Các ngươi cũng không nghĩ ra biện pháp gì sao?"

Nghĩ tới đây, Lý Toại trực tiếp ném tấu chương trên bàn ra ngoài, nhìn phụ tá của mình, thần sắc bực bội.

Nhìn thấy Lý Toại nổi giận.

Chúng phụ tá có chút trầm mặc, từng tên ánh mắt lộ ra e ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận