Đại Hạ Văn Thánh

Chương 67 Khảo hạch bắt đầu, toàn thành phong vân (2)

Trong nháy mắt Cố Cẩm Niên càng thêm tò mò.

Hắn còn tưởng rằng những người vừa điếc lại vừa câm kia đều là cao thủ Võ đạo. Không ngờ rằng thật sự có người có thể chuồn êm đi vào.

“Chuyện này tất có yêu cầu khác.”

“Văn Cảnh tiên sinh không có khả năng không nghĩ ra điều ấy, khẳng định có cạm bẫy gì chờ.”

Cố Cẩm Niên thầm nghĩ trong lòng.

“Được rồi, tiếp tục đi thăm dò, có tin tức gì lập tức báo cáo.”

Hắn lên tiếng, phân phó xong liền không suy nghĩ nhiều, lẳng lặng đọc sách.

Mà sau khi gia phó rời đi.

Bên trong phủ Trấn Quốc Công lộ ra an tĩnh dị thường.

Trong thư viện Đại Hạ.

Hơn mười người ngồi ngay ngắn trong các.

những người này đều là phu tử của thư viện Đại Hạ. Mặc dù không phải Đại Nho nhưng trên cơ bản đều là tiến sĩ Lập Ngôn, đức cao vọng trọng.

Giờ khắc này, bọn hắn ngồi ngay ngắn tại đây, sắc mặtc so chút bất thiện như nhau.

“Chư vị phu tử.”

“Trước giờ ta khâm phục Văn Cảnh tiên sinh nhưng lần này Văn Cảnh tiên sinh viết bố cáo, liên thông biết cũng không từng cho ta biết các loại. Phải chăng có chút quá xem thường chúng ta?”

Có người mở miệng, giọng nói bình tĩnh nhưng trong giọng nói tràn đầy bất mãn, chỉ thiếu chút nữa viết lên mặt.

“Vượt qua chúng ta cũng chẳng có gì, chỉ là lần bố cáo này bất kể nam nữ, bất kể bối cảnh lão phu còn có thể hiểu nhưng đem địa điểm chiêu sinh tại thôn Tiểu Khê thì lão phu không hiểu.”

“Mà nghe nói, thôn Tiểu Khê có quan binh trấn giữ, các cửa Đông Nam Tây Bắc đều có thiết lập quan khẩu. Phía Đông Nam là thi từ và giải đố lão phu cũng có thể hiểu.”

“Nhưng phía Tây cùng phía Bắc phái Võ giả trấn thủ cùng mấy lão nhân tàn phế đi trong coi, đây là có ý gì?”

Có người đi theo mở miệng nhìn như rộng lượng nhưng vẫn tràn đầy oán khí như cũ.

“Ngược lại ta nghe nói thật ra bây giờ ở cửa phía Bắc có không ít người chuồn êm vào, phái mấy lão nhân tàn phế trông coi, cũng không biết Văn Cảnh tiên sinh đến cùng đang làm gì?”

“Đường đường là thư viện Đại Hạ chiêu sinh mà lại lộ ra loại dở dở ương ương như thế. Chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ?”

Lại một giọng nói nữa vang lên.

Từ đó có thể thấy được, cả đám người ngồi đây đối với tất cả những hành động của Tô Văn Cảnh cực độ bất mãn.

“Được rồi.”

“Bây giờ bệ hạ coi trọng Văn Cảnh tiên sinh, chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào.”

“Nhưng mà Dương đại nhân đã thương lượng cùng bệ hạ, cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc chúng ta. Chỉ là phải lấy Văn Cảnh tiên sinh làm chủ, chư vị vẫn không nên nóng vội.”

“Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”

Giọng nói vang lên khiến cho trong các vô cùng yên tĩnh.

“Điều này lão phu biết nhưng mà có một chút chuyện muốn cùng chư vị bàn bạc.”

“Bất kể Văn Cảnh tiên sinh muốn làm gì thì chờ sau khi kết thúc chiêu sinh nhất định phải mở học đường bình thường. Đây là quy củ từ xưa đến nay, tuyệt đối không thể xóa đi.

“Cho dù là Văn Cảnh tiên sinh không đồng ý thì chỉ cần chúng ta từ trên xuống dưới đồng lòng, ta xem Văn Cảnh tiên sinh có thể làm được gì.”

“Đạo trồng người cực kỳ trọng yếu. Kính nể thì kính nể nhưng chúng ta không thể mất đi khí khái của người đọc sách được.”

Lúc này có người đứng dậy, nói ra chuyện quan trọng.

Kỳ thật nói đến nói đi vẫn là vấn đề quyền lực.

Đám người nghe xong, nhao nhao gật đầu, đạt thành nhất trí.

Như thế.

Trong nháy mắt lại trôi qua hai ngày.

Hai ngày qua, chủ đề nóng hổi nhất toàn bộ vương triều Đại Hạ chính là chuyện thư viện Đại Hạ chiêu sinh.

Không ai biết trong hồ lô của Tô Văn Cảnh bán thuốc gì.

Bốn phía thôn Tiểu Khê đã sớm đông nghìn nghịt người. Không chỉ là bách tính Kinh đô Đại Hạ mà tất cả những quận phủ huyện xung quanh, chỉ cần thỏa mãn điều kiện đều chạy đến xem thử một chút.

Kết quả chính là, đại lượng tiểu thương vọt đến. Nghe nói là chỉ bán chút quà vặt kinh thành mà doanh thu mỗi ngày cũng đến trăm lạng bạc.

Mà chỗ ở trạm dịch xung quanh càng khó có được một phòng. Giá cả động một chút là tăng gấp mười lần.

Không mạnh náo là náo nhiệt nhưng thư viện Đại Hạ chiêu sinh cũng lộ ra một mặt tàn khốc.

Cửa vào phía Đông là đoán đố đèn. Phải đoán đúng cả ba đề mới có thể đi vào.

Sai một đề, tại chỗ cự ghi chép, bất kể là ai.

Ngay hôm qua, vị quan trạng nguyên Đại Hạ cũng bởi vì sai một đề mà bị cự tuyệt thẳng ở ngoài cửa, dẫn đến nghị luận rất nhiều.

Dù sao ai có thể ngờ rằng chỉ đoán sai một đề đã bỏ lỡ cơ hội nhập học?

Phải biết rằng vị quan trạng nguyên này, bản thân là nhân tuyển lôi cuốn. Dựa theo tiêu chuẩn chiêu mộ học sinh của thư viện Đại Hạ mấy năm trước thì hắn muốn nhập học có thể nói là mười phần chắc chín.

Kết quả lại thua ngay ở vòng sơ tuyển. Làm sao không rước lấy tranh luận?

Mà không chỉ có một vị này. Có không ít người bị cự tuyệt thẳng thắn từ ngoài cửa, đều là quan to hiển quý ở Kinh đô hay là môn đệ thư hương.

Người đến rất nhiều nhưng cự ghi chép càng nhiều.

Đội ngũ trúng tuyển đã sắp xếp lên. Khảo hạch cũng gian nan mười phần, dờờng như có một loại ảo giác bất đắc dĩ.

Đề mục vừa ra, mỗi người có mười hơi thời gian, trả lời đúng thì nhập, sai thì đi.

Nếu như nói phía Đông trúng tuyển gian nan.

Thì mặt phía Nam càng thêm đnág sợ.

Quan chủ khảo tùy ý ra đề mục. Nhất định phải là thơ cổ bảy chữ, đối trận có vận. Đồng thời nhất định phải đạt được tán thành của năm trên sáu vị quan chủ khảo. Nếu không tất cả không thông qua.

Tuyệt hơn chính là trăm người cùng thi, chỉ cho thưười gian nửa nén hương, mà lại trăm tiến một chế độ. Trăm người chỉ tuyển một người.

Đương nhiên là nếu có kỳ tài cực kỳ ưu tú thì có thể phá cách đi vào.

Điều này có nghĩa là phía Nam tuyển chọn nhân số càng thêm khoa trương.

Về phần phía Tây cùng phía Bắc càng thêm cổ quái. Phía Tây quan binh củi gạo không tiến, sống chết không cho người ta đi vào. Ai dám mạnh mẽ xông đến sẽ đánh cho ngậm miệng.

Là động thủ thật sự, một chút đùa cũng không.

Ngược lại thì phía Bắc có thể vụng trộm tiến vào. Chỉ là mặc kệ có nhiều hay ít người tiến vào đều không có một tiếng động nào.

Để cho người ta có chút lo lắng.

Mãi cho đến hôm nay, lối vào phía Bắc mới xuất hiện một nhóm người.

Chính là những người đọc sách lặng lẽ chuồn vào, ra về không nói câu nào. Mặc kệ hỏi cái gì cũng đều không nói.

Trong nhất thời gây nên các loại nghi hoặc tranh luận.

Ngày hôm nay.

Xuất phát.

Đằng sau còn có
Bạn cần đăng nhập để bình luận