Đại Hạ Văn Thánh

Chương 798 Trận đầu ở Đồng Quan, các phương rung động, Hung Nô không ném, lại xuất hiện đá lửa!(5)

"Lời nói gì?"

Cố lão gia tử hỏi.

"Nói lần này tôn nhi có thể triệu hoán đá lửa thiên ngoại, là nhờ vào khí vận Thiên mệnh, đồng thời làm ra thơ ca thiên cổ, lại cam nguyện giảm thọ năm mươi năm, mới triệu hoán ra được."

"Trước mắt vẫn còn hai, ba cơ hội để ra tay, đương nhiên sau khi ra tay, tôn nhi cũng sẽ bị phản phệ, sống không quá bốn mươi tuổi."

"Lan truyền lời này ra ngoài, có thể ổn định quân tâm."

Cố Cẩm Niên vô cùng nghiêm túc.

Mà Cố lão gia tử nghe xong, không khỏi tán thưởng không thôi.

Cách này của Cố Cẩm Niên rất đơn giản, những đá lửa ngoài trời này, cuối cùng có phải Cố Cẩm Niên triệu hoán ra hay không, không ai dám xác định, nhưng các tướng sĩ Đại Hạ đều tin tưởng là do Cố Cẩm Niên triệu hoán ra.

Chẳng qua vì sao gọi ra được, đây là một vấn đề.

Bây giờ Cố Cẩm Niên đưa ra lời giải thích, lấy thiên mệnh làm ngụy trang, lại nói sẽ giảm thọ năm mươi năm, đối với các tướng sĩ, điều này rất hợp lý.

Kể từ đó, chỉ cần Cố Cẩm Niên ở đây, nếu như Hung Nô quốc còn dám tập kết đại quân tấn công tới.

Vậy tướng sĩ Đại Hạ tất nhiên sẽ sĩ khí như vũ bão, bởi vì, nếu thật sự đánh không lại, cùng lắm thì lại giảm thọ năm mươi năm, bất kể như thế nào cũng sẽ không thua.

Theo đó, quân tâm ổn định, sĩ khí cũng dâng cao đáng sợ.

Đánh trận, ngoại trừ hành binh bày trận, quan trọng nhất chính là sĩ khí.

Nghĩ lại thử xem, ba mươi vạn tướng sĩ không cần mạng, nhận định mình tất thắng, dưới tình huống có lá bài tẩy tuyệt đối còn sợ gì đối phương sao?

Trái lại, Hung Nô quốc chỉ sợ phải run lẩy bẩy.

Vì vậy, nếu lại có một trận chiến nữa thì kết quả tất nhiên là Hung Nô quốc đại bại, đương nhiên Đại Hạ cũng phải bỏ ra một cái giá đau thương.

Nhưng đối với Đại Hạ, tuyệt đối không phải chuyện xấu, dù sao một trận chiến này, thắng chính là san bằng Hung Nô quốc, thua cũng cầm về thành Thập Nhị, hơn nữa Hung Nô quốc tất nhiên cũng phải trả giá bằng máu.

Nói trực tiếp hơn, hiện tại Hung Nô quốc đã thua rất thảm, dù Đại Hạ có thua thảm hơn thì cuối cùng vẫn là thắng.

"Được."

"Gia gia lập tức phân phó."

"Vậy mấy ngày này cứ chờ tin tức đi."

Lão gia tử nhẹ gật đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.

Là Dương Khai.

"Quốc công đại nhân, lão phu xin cầu kiến."

Giọng của Dương Khai vang lên.

Trấn Quốc Công cho vào trong đại doanh.

Sau đó, Dương Khai nói rõ ý đồ, ông ấy muốn về kinh.

Đến bây giờ, có ông ấy ở đây hay không cũng đều như thế, thân là Lễ bộ Thượng thư, trong triều còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, một mực đợi ở chỗ này cũng không có ích gì.

Nên dự định hồi kinh làm việc công.

Biết được việc này, Trấn Quốc Công không có ý kiến, chủ yếu vẫn là xem ý của Cố Cẩm Niên thế nào.

"Nếu như thế, vậy Dương đại nhân đi đường thong thả, chuyện nghị hòa, hạ quan sẽ xử lý thỏa đáng."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

"Được."

"Thế tử điện hạ, Lý tướng cũng muốn rời quân doanh, sự vụ triều chính bận rộn, nếu Lý tướng không quay lại thật sự có chút không ổn."

"Mong thế tử khai ân."

Lúc này, Dương Khai mới nói ra ý đồ thật sự khi đến đây, hắn rời đi hay không rời đi, chỉ cần chào hỏi một câu là được.

Không cần thiết tự mình tới báo cáo.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Lý Thiện muốn rời đi.

Hắn vừa nói thế, Cố Cẩm Niên thoáng trầm tư.

"Chờ sau khi nghị hòa hoàn toàn kết thúc, ông ta có thể tự rời đi."

Cố Cẩm Niên vẫn không có ý định thả Lý Thiện đi, gia hỏa này cái mông đã ngồi lệch, rốt cuộc là người thế nào, Cố Cẩm Niên không biết rõ.

Bệ hạ sẽ xử lý như thế nào, Cố Cẩm Niên cũng không rõ, nhưng bất kể ra sao, trước khi chuyện nghị hòa kết thúc, Cố Cẩm Niên sẽ không cho phép hắn ta rời đi dễ dàng.

Thành thật đợi ở chỗ này đi.

Nghe hắn nói vậy, Dương Khai cũng gật đầu.

"Vậy, lão phu sẽ thuật lại lời này cho Lý tướng vậy."

Dương Khai nói như thế.

Sau đó, cũng rời đi.

Chờ Dương Khai đi xa.

Cố Cẩm Niên cũng đứng dậy rời khỏi đại doanh, tiếp theo chỉ cần đợi Hung Nô quốc gửi thiếp mời nghị hòa.

Như thế.

Hôm sau.

Vương đình Hung Nô.

Bách quan tụ tập.

Hung Nô Vương có chút ốm yếu.

Hai mươi lăm vạn đại quân bị tiêu diệt, chuyện này với ông ta là một đả kích cực lớn, đối với Hung Nô quốc cũng là một đả kich cực lớn.

Hiện tại cả nước từ trên xuống dưới đều rất khủng hoảng.

Trận đầu thất bại có thể chấp nhận, nhưng hai mươi lăm vạn đại quân bị tiêu diệt sạch là sự thật không thể nào tiếp thu được.

"Vương thượng."

"Thần đã khẩn cấp điều hai mươi vạn đại quân."

"Còn có mười lăm vạn đại quân, đang tiến quân về biên cảnh."

Thượng thư Binh bộ của Hung Nô quốc lên tiếng, cáo tri lại tình huống bây giờ.

"Bệ hạ, bây giờ trong nước đã vô cùng xôn xao, lời đồn trong dân gian càng nổi lên bốn phía, đều nói quốc vận nước ta suy bại, không thể tái chiến, thần xin bệ hạ sớm ngày định đoạt, để tránh xảy ra va chạm lần nữa, khiến cho bách tính bị hoảng hốt lo sợ."

Thượng thư Lễ bộ của Hung Nô, Cáp Luật Mộc lên tiếng.

Báo lại chuyện này.

"Ta biết rồi."

Hung Nô vương thở dài.

Những chuyện này ông ta đã dự liệu được, nhưng bây giờ phải chờ, chờ vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La có ý tứ gì.

Đúng lúc này, một người nhanh chóng đi tới, là hoàng tử của ông ta.

"Phụ vương."

"Sứ thần Đại Kim, sứ thần Phù La tới.

Hoàng tử vừa nói xong, Hung Nô vương lập tức đứng dậy, sau đó để bách quan lui ra, chỉ giữ lại những quan viên quan trọng.

Khoảng một khắc sau.

Hai bóng người xuất hiện, chính là hai người Trần Tùng.

Bọn họ trở về vương triều nhà mình một chuyến, cũng báo cáo lại chuyện này.

Bây giờ mang theo ý định của hai đại vương triều đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận