Đại Hạ Văn Thánh

1340 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (10)

"Thì ra là thế."

Trường Vân Thiên hiểu ra, rồi sau đó để lộ nụ cười tự tin.

"Cớ gì mà sư huynh bật cười?"

Lúc này, hai người bên cạnh có chút nghi ngờ, không rõ vì cái gì mà Trường Vân Thiên đột nhiên cười, đây cũng chẳng phải một chuyện tốt mà.

"Ta cười mấy tên thương nhân này ngu xuẩn không chịu nổi, ngay cả việc này mà cũng không nhìn rõ."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ này hoàn toàn chính là một âm mưu mà Cố Cẩm Niên tỉ mỉ thiết kế."

"Hiện tại dân chúng thật đúng là tụ tập đông đúc ở Bất Dạ Thành, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt, nhưng trên thực tế thì sao? Nếu như số người đến du ngoạn ít hơn thì việc làm ăn tất nhiên sẽ trở nên vất vả trầy trật."

"Bây giờ có nhiều người, vậy thêm một khoảng thời gian nữa thì sao? Cố Cẩm Niên xây dựng Bất Dạ Thành Đại Hạ theo mô hình một ngày cả đấu vàng, chính là vì lừa tiền."

"Người xúi quẩy chính là những thương nhân này, nhưng thương nhân là biết nghe lời nhất, bọn họ cũng không dám khiếu nại với triều đình."

Mà dùng chút lợi nhuận nhỏ bé này lừa gạt bách quan, vẽ cho bách quan một tương lai tốt đẹp."

"Thủ đoạn này thật sự rất cao minh, bắt chẹt lòng người."

"Có điều, loại đồ vật như lợi ích này vĩnh viễn không thể làm lòng người son sắt như một được."

Trường Vân Thiên mở miệng, dường như đã hiểu được thứ gì. Trong mắt hắn ta, Bất Dạ Thành này căn bản không đáng nhắc tới.

Hai người nghe xong, cảm thấy được có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

"Trường sư huynh, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

"Mặc kệ trò bịp bợm của Cố Cẩm Niên tiếp tục được bao lâu, với tình hình trước mặt, đối với chúng ta mà nói, việc chờ đợi chung quy là rất bất lợi."

Lý Nhược Du mở miệng, nhíu mày.

Không quản đến đây có phải là trò bịp bợm hay không, nhưng hiện tại bách quan đã thống nhất chiến tuyến, như vậy thì có nói gì cũng là thừa thãi.

Ngươi không giải quyết được tình huống này.

"Tể Tướng."

"Ngân lượng có nhiều thì cũng so ra kém quan lại."

"Tể Tướng Lý Thiện của Đại Hạ đã sắp bị trảm, gần tới thời gian hành quyết rồi, trước mắt thì vị trí này vẫn trống."

"Lại Bộ Thượng Thư đang nhìn chằm chằm vào vị trí này, hơn nữa còn mấy vị Thượng Thư khác, chẳng lẽ một chút ý muốn cũng không có ư?"

Trường Vân Thiên mở miệng, lòng tràn đầy tự tin.

"Chức vị Tể Tướng."

"Ta hiểu."

Trong nháy mắt ấy, hai người hiểu được Trường Vân Thiên muốn làm cái gì.

Để bọn họ nội chiến với nhau.

Dù sao vị trí Tể Tướng này cũng không phải là thứ mà ngân lượng có thể mua được, bao nhiêu tiền cũng không mua được.

"Vậy sư huynh tính làm thế nào đây?"

Hai người tò mò hỏi Trường Vân Thiên.

"Cái gì cũng không cần làm là đủ rồi, tự Lại Bộ Thượng Thư sẽ biết đường tranh thủ."

"Hơn nữa đừng tưởng rằng Đại Hạ của hiện tại chuyện gì cũng không có, chuyện tình của đồng minh hội xảy ra ngay trước mắt, chuyện này mà không được giải quyết thì cuộc sống của vương triều Đại Hạ ngày ngày cam go."

Thuận theo tự nhiên, ngược lại sẽ có hiệu quả tốt nhất.

"Hai người các ngươi chỉ cần cố hết sức ủng hộ Hồ Dung là được, ông ta là một người có dã tâm."

"Hôm nay trong triều đình, ông ta là người duy nhất không công kích ta."

"Nhìn ra được là ông ta không muốn đắc tội với ta, biết sau lưng ta có người nên muốn mượn sức."

"Nếu như có cơ hội thì hai người các ngươi cứ sắp xếp, ta đi bái kiến ông ta một chuyến, đến lúc đó củng cố lòng tin cho ông ta là được rồi."

Trường Vân Thiên mở miệng.

Đồng thời cố ý nhắc tới việc trên triều đình.

Bởi vì hôm nay ở trên triều, Lại Bộ Thượng Thư thật sự không nói lời nào quá đáng, đơn giản chỉ có một câu: "Bất Dạ Thành Đại Hạ rất tốt." Nhưng lời này không tính là gì cả.

Trong tình hình này, Hồ Dung nói một lời nói trái lương tâm thì cũng không coi là gì cả.

"Ta hiểu được, sư huynh cứ yên tâm." Hai người gật gật đầu.

Mà giờ khắc này.

Bên trong Bình Giang lâu.

Thượng Thư Lục Bộ và các vị quốc công Hầu gia tề tụ một phương.

Có điều bên trong đại đường có vẻ vô cùng im lặng.

"Nói!"

"Hôm nay ở trong triều, vì sao ngươi không công kích Trường Vân Thiên?"

"Ngươi không phải có cấu kết với hắn ta đó chứ?"

Tín Quốc Công hung dữ nhìn chằm chằm vào Hồ Dung, các quan lại còn lại cũng để lộ ra ánh mắt hung thần ác sát, bọn họ tụ tập ở nơi này chính là để tính sổ.

Chuyện ở trên triều, có vài thứ không tiện nói thẳng, hiện tại tụ tập ở nơi đây, đương nhiên mọi người sẽ không bỏ qua một tên phản đồ.

Nghe Tín Quốc Công nói vậy, vẻ mặt Hồ Dung chua xót, nói: "Ôi, các ngươi oan uổng lão phu rồi."

"Không phải lão phu không nói, là không xen vào được mà."

"Còn nữa, các ngươi một người mắng dữ dội hơn một người, lão phu có mắng hay không thì có gì khác nhau?"

Hồ Dung đứng dậy, cảm thấy vô cùng ấm ức.

Không phải ông ta không mắng, cũng không phải ông ta không nói, hoàn toàn là không chen mồm vào được, một đám quan lại này ở trên triều đình một người lại kinh khủng hơn một người, tốc độ nói một người lại mau hơn một người, cho dù hắn có muốn chen mồm vào cũng không có cách nào.

Lại không nghĩ tới, thế mà bị bọn họ nghĩ lầm thành mình lòng lang dạ sói.

Nhưng mà, ông ta nói xong lại chẳng có ai ngồi đây tin tưởng.

"Ta ở đây thề với trời, nếu như ta và người này có nửa điểm cấu kết, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh."

"Các ngươi biết thái độ làm người của ta rồi đấy, sao ta có thể thông đồng làm bậy với hắn ta được."

Hồ Dung thật sự ấm ức.

Cũng chỉ bởi vì mắng ít hai câu, kết quả lại bị nhằm vào, việc này thật đúng là làm cho người ta khó chịu.

"Hồ Dung ta nói cho người biết, mặc kệ ngươi là thật tâm hay giả ý, nếu như chúng ta đã hợp tác với Hầu gia rồi, vậy phải một lòng với ngài, chúng ta ngày nào cũng ngươi tranh ta đấu ở trên triều, không phải mục đích chỉ vì chút bạc ấy sao?"

"Hiện tại thật vất vả mới có lợi nhuận, nếu như ngươi muốn gây ra thị phi thì lão phu là người đầu tiên không đồng ý."

Tín Quốc Công mở miệng, lời nói đã tỏ rõ thái độ của mình.

Mọi người đấu tới đầu lui sứt đầu mẻ trán vì cái gì? Không phải là vì bạc sao?

Hiện tại có bạc rồi, còn muốn gây sự, vậy không phải là đầu óc có vấn đề thì là gì?

"Ôi."

"Ta thật sự không có quan hệ gì với hắn ta, tên kia là tên ngốc, ta có bệnh mới tìm hắn ta hợp tác? Hơn nữa hắn ta có thể cho ta ưu đãi gì đây?"

"Nếu như các vị không tin, lão phu lấy cả nhà ra thề được không?"

Hồ Dung thật sự là bị tức không nói thành lời, trong lòng càng thêm hận cái tên ngốc Trường Vân Thiên kia.

"Được rồi được rồi."

"Bình thường Hồ đại nhân cũng thật sự không nói chuyện nhiều mà."

"Nếu như hiện tại chúng ta đã có mục tiêu chung thì cũng không cần nội chiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận