Đại Hạ Văn Thánh

662 Vang dội cổ kim, dòng sông thời gian, Khổng Thánh hiển thế, thiên hạ kinh sợ!(4)

Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Niên đáp lại.

“Chuyện của Tôn Chính Nam đến cùng vẫn là vì Thánh khí của Bản Thế tử.”

“Bản Thế tử ngược lại muốn hỏi Truyền Thánh Công một câu. Đây là Thánh khí của ta dựa vào cái gì phải giao ra?”

“Nếu như hiện tại ta muốn Khổng gia các ngươi giao Thánh khí ra thì các ngươi có đồng ý hay không?”

“Bản Thế tử không giao Thánh khí chính là không biết điều, chính là cuồng vọng sao? Các ngươi thật biết cách chụp mũ.”

“Loại người như Tôn Chính Nam này ta vẫn nói câu đó, chết không đáng tiếc. Thậm chí nếu như ông ta không chết, hôm nay còn dám xuất hiện ở chỗ này, Bản Thế tử cũng sẽ để ông ta chết.”

“Về phần ái đồ của ông ta.”

“Càng là năm lần bảy lượt nhục nhã ta, há miệng là không xứng làm người, ngậm miệng cũng là không xứng làm người.”

“Bản Thế tử cũng phỉa hỏi một chút, vương triều Đại Hạ này là của Khổng gia các ngươi hay là của bệ hạ?”

“Ta chính là cháu của Trấn Quốc Công, quyền quý Đại Hạ. Thân phận của Bản Thế tử là tổ tiên xây chiến công mà nên.”

“Muốn chửi thì chửi, muốn nhục nhã là nhục nhã sao? Ai cho các ngươi lá gan đó? Là ai cho các ngươi mặt mũi đó?”

Cố Cẩm Niên cũng tức giận, hắn càng nói càng kích động.

Đến cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng băng lãnh nói.

“Hôm nay, Cố mỗ ta nói một câu cuối cùng. Nếu sau này người đọc sách các ngươi còn ai dám nhục nhã Bản Thế tử một câu, tung tin đồn nhảm cũng được, nhục mã cũng thế. Nếu như không biết tiền căn hậu quả đã tự suy đoán kết luận, nhẹ thì Bản Thế tử giáo huấn, nặng thì chém giết.”

Cố Cẩm Niên mở miệng. Đây chính là tâm ý của hắn.

Mẹ nó, mình là một quyền quý Đại Hạ làm sao lại có cảm giác như cỏ dại ai cũng có thể giẫm dưới chân, ai cũng có thể mắng một tiếng?

Cho mặt sao?

Sau khi bá khí nói như thế, ở đây vẫn yên tĩnh như cũ.

Mà bên trong Đông Hoang lại xuất hiện từng tiếng mắng chửi.

“Cẩu tặc, hôm nay ta muốn mắng ngươi!”

“Ngươi thì tính là cái gì. Còn thật cảm thấy mình vô địch sao?”

“Ta ở vương triều Phù La, ngược lại muốn nhìn xem ngươi có dám đến giết ta hay không?”

“Đã gặp qua người cuồng vọng mà chưa từng thấy ai cuồng vọng đến như vậy? Có bản lĩnh thì ngươi đến giết ta đi.”

“Đồ chó má cũng dám hò hét, có bản lĩnh đến vương triều Đại Kim ta, giết ngươi như giết gà.”

“Người cuồng tự có trời thu thập.”

“Thật sự là cuồng vọng. Loại người này tại sao không chết đi?”

Giọng nói đến từ toàn bộ Đông Hoang.

Ầm ầm.

Giờ khắc này, trên bầu trời Khổng gia mây đen che tất cả, sấm sét vang dội. Đây là Thánh phạt của Cố Cẩm Niên.

Trước đó bị Thước Thánh Linh Lung một mực áp chế nhưng bây giờ theo tiếng mắng như sấm. Thánh phạt lại lần nữa xuất hiện.

Không chỉ đơn giản là xuất hiện như vậy. Mà Thánh phạt lần này còn che đậy toàn bộ khúc phủ, uy lực so với trước đó cường đại gấp mười lần.

Rất đáng sợ. Đại Nho đứng bên dưới Thánh phạt cũng có một loại cảm giác run lẩy bẩy khó hiểu.

Theo Thánh phạt xuất hiện, không biết bao nhiêu người đọc sách đại hỉ. Dân chúng ở vương triều Phù La, vương triều Đại Kim càng vỗ tây hô tốt.

Bọn họ sở dĩ như vậy cũng là bởi vì Cố Cẩm Niên đến từ vtdh, cũng không phải người của vương triều bọn họ.

Lại thêm việc Cố Cẩm Niên cho bọn họ cảm giác không tốt. Mang theo thành kiến nên nhìn thấy Thánh phạt từng người đều hô tốt.

Từng người đều hận không thể khiến cho Thánh phạt đánh chết Cố Cẩm Niên.

Về phần vương triều Đại Hạ trên thực tế có một số dân chúng hơi bận tâm. Bọn họ vẫn có lòng hướng về phía Cố Cẩm Niên.

Đương nhiên cũng có một số ít người cảm thấy không vui. Dù sao chẳng có ai hoàn mỹ, không thể nói tất cả mọi người đều ủng hộ Cố Cẩm Niên.

Thánh phạt xuất hiện, bên trong Khổng phủ có không ít người lộ ra vẻ vui mừng.

Mặc kệ Cố Cẩm Niên có giảo biện như thế nào, cũng mặc kệ Cố Cẩm Niên nói như thế nào hiện tại đã rước lấy chúng nộ. Thánh phạt này đủ để lấy mạng Cố Cẩm Niên.

“Người cuồng tự có trời thu.”

“Cố Cẩm Niên, Thánh phạt đã xuất hiện, có nghĩa là trời đất đều cho rằng hành vi của ngươi không được ý người.”

“Nhưng mà ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

“Một lần cơ hội quay đầu là bờ.”

“Đem Thánh khí giao cho Khổng gia, lắng lại cơn giận của người trong thiên hạ. Chuyện Tôn Chính Nam ta sẽ tự mình lưu danh ông ta trong sách Cổ Kim, hóa giải đoạn ân oán này. Về phần con cháu ái đồ của ông ta sẽ nhập Khổng gia ta.”

“Lão phu không hi vọng chuyện này quá mức căng thẳng.”

“Ngươi là một người đại tài, đại tài Nho đạo. Lão phu tin tưởng ngươi, tương lai ngươi nhất định kinh diễm thiên hạ, kinh diễm Nho đạo.”

“Nhưng bây giờ ngươi đang đứng ở giữa một ngã rẽ, buông bỏ ngang ngược trong lòng xuống, buông bỏ hận ý trong lòng ngươi xuống.”

“Đem Thánh khí giao cho Khổng gia lại nhập vào Khổng gia ta, dốc lòng học tập lĩnh ngộ đạo lý của Thánh nhân. Chờ đến một ngày kia, ngươi trở thành Đại Nho, Thánh khí này lão phu sẽ trả lại cho ngươi.”

“Cố Cẩm Niên, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”

“Nếu như ngươi đồng ý thì lão phu sẽ ra tay giải quyết cái Thánh phạt này. Từ xưa đến nay ít ai có thể chịu đựng được Thánh phạt như vậy.”

Truyền Thánh Công mở miệng. Vào lúc này ông ta lộ ra vẻ cao cao tại thượng. Ông ta muốn Cố Cẩm Niên nhận sai nhận phạt.

Sau đó quy thuận Khổng gia, trở thành một thành viên của Khổng gia. Thậm chí là giao ra Thánh khí.

Vẫn là một bộ lý do thoái thác trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận