Đại Hạ Văn Thánh

928 Tranh luận! Trụ trì chùa Thiên Vân nhập ma, giết tăng! Kiếm Thánh ra sân, kiếm pháp bất bại(4)

--

--

Nửa canh giờ trôi qua.

Hắn không nói gì.

"Hầu gia, cho lão nạp thêm nửa canh giờ, lại cho lão nạp thêm nửa canh giờ."

Trụ trì chùa Thiên Vân nói với tốc độ cực nhanh, hi vọng Cố Cẩm Niên cho ông ta thêm nửa canh giờ, bởi vì ông ta tin tưởng mình có thể thuyết phục họ thành công.

Ông ta không hi vọng những tăng nhân này hi sinh vô ích.

"Được."

Cố Cẩm Niên vẫn chắp tay mà đứng như trước, đồng ý.

Cứ thế, trụ trì chùa Thiên Vân tiếp tục đi thuyết phục, ông ta nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Phật pháp cũng dùng, đạo lý cũng nói, chỉ thiếu mỗi động thủ.

Nhưng nửa canh giờ này, cộng lại chỉ thuyết phục thêm được hai trăm tăng nhân hoàn tục, dân chúng còn tốt, lại rời đi hơn hai ngàn người.

Lúc này, trụ trì chùa Thiên Vân đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên, ông ta vẫn chưa nói gì, Cố Cẩm Niên đã nhẹ gật đầu.

Biết rõ suy nghĩ của trụ trì chùa Thiên Vân, Cố Cẩm Niên trực tiếp đồng ý.

Cứ như thế.

Lại nửa canh giờ trôi qua.

Lại thêm nửa canh giờ nữa.

Nói đến lúc sau, chẳng những không có người nào chọn rời đi nữa, ngược lại một số tăng nhân còn quay trở về.

Đúng vậy.

Trở về.

Một số đệ tử hoàn tục, không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ lại trở về, số lượng rất nhiều, lục tục chưa tới một canh giờ, trên cơ bản đã trở về toàn bộ.

Thậm chí bọn họ chẳng những trở về mà còn dẫn theo một dân chúng quay về.

Khi một màn này diễn ra.

Trụ trì chùa Thiên Vân hoàn toàn không kiềm chế được nữa.

"Các ngươi vì sao phải trở về?"

Tiếng rống giận dữ của ông ta vang lên, cực khổ khuyên can bọn họ rời đi, không ngờ rằng bọn họ lại trở về, hơn nữa còn mang theo dân chúng quay về.

Tiếng hét to giận dữ vang lên, những tăng nhân này không có nửa điểm e sợ, trái lại có vài tăng nhân còn nhìn về phía trụ trì nói.

"Trụ trì, ngươi đã bị Cố Cẩm Niên hù dọa, sau lưng chúng ta là muôn dân, nếu ta rời đi chẳng phải là bỏ mặc cho yêu ma làm bậy?"

"Trụ trì, tâm của ngươi đã loạn, bị Cố Cẩm Niên nhiễu loạn, còn không mau mau tỉnh lại đi."

Hết giọng nói này đến giọng nói khác vang lên.

Suy nghĩ của trụ trì chùa Thiên Vân chẳng qua là hi vọng có nhiều người rời đi, chỉ cần rời đi, bọn họ sẽ có thể sống, có thể cách xa thị phi, đó là đức hiếu sinh.

Thật không ngờ, ông ta khổ tâm một phen lại trở thành người mang lòng lang dạ thú.

Nhưng trụ trì chùa Thiên Vân không tức giận.

Ông ta chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và đau khổ.

Ông ta không vì những người này nhục mạ mà tức giận, nhưng lại bởi vì hành vi của bọn họ, làm ông ta hoàn toàn hiểu rõ lời nói trước đó của Cố Cẩm Niên là có ý gì.

Những đệ tử Phật môn này, đã bị khống chế hoàn toàn, bị một vài người khống chế.

Tạo thành khối u ác tính, bám vào Phật môn.

Trước đó ông ta chỉ hiểu đại khái, nhưng bây thì đã hiểu ra toàn bộ.

"Ngươi biết vì sao Bản Hầu cho ngươi thời gian không?"

Ngay lúc này, giọng của Cố Cẩm Niên vang lên sau lưng ông ta, nói như thế.

Trụ trì chùa Thiên Vân im lặng không nói, nhưng đôi mắt của ông ta lại có nước mắt rơi xuống.

"Bởi vì Bản Hầu biết, bọn họ sẽ không rời đi, ngươi không khuyên nổi bọn họ, sức mạnh của ngôn ngữ cuối cùng cũng không ngăn được đao kiếm."

"Đây là bản chất của con người, chưa đến một khắc trước khi chết, tuyệt đối sẽ không biết mình đã sai."

"Chỉ cần chiến đao của Bản Hầu không rơi xuống, bọn họ sẽ nhất định không tin tưởng Bản Hầu dám động thủ."

"Nhưng điều bi ai thật sự là sau khi chiến đao rơi xuống về, bọn họ vẫn cho rằng mình đúng, đây mới thật sự là bi ai."

"Cả đời đều bị người khác lừa."

"Vì vậy, bọn họ không cần thiết lưu lại trên thế gian này."

"Ngươi rời đi đi, chuyện ở đây đã có Bản Hầu."

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng, nói ra điều mấu chốt, cũng nói ra tất cả nguyên nhân.

Những người này không có thuốc nào cứu được.

Nhưng mà trụ trì chùa Thiên Vân vẫn không rời đi, ông ta im lặng nhìn theo mọi chuyện ở đây.

Qua một lúc lâu sau, trụ trì chùa Thiên Vân xoay người lại, ánh mắt của ông ta đã đỏ ửng, chảy xuống huyết lệ.

Cố Cẩm Niên nhướng mày.

Bởi vì trong ánh mắt đối phương tràn ngập sát ý, nhưng không phải sát ý đối với hắn.

"Thí chủ."

"Mau rời đi đi."

"Đây là nhân do lão nạp gieo, hãy để lão nạp giải quyết."

Ông ta lên tiếng, chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, khiến sắc mặt Cố Cẩm Niên thay đổi.

Hắn nghe ra được đối phương muốn làm gì.

Nhưng Cố Cẩm Niên không do dự, trực tiếp rời đi, trụ trì chùa Thiên Vân đã nhập ma.

Chính xác hơn không phải nhập ma.

Mà là không muốn chấp nhận sự thật này, từ đó đưa ra lựa chọn cực đoan hóa.

Đến lúc này, Cố Cẩm Niên muốn khuyên cũng khó khuyên được, hơn nữa hắn cũng không cần thiết thuyết phục cái gì.

Cố Cẩm Niên rời khỏi chùa Thiên Vân.

Một vài tăng nhân và dân chúng thấy cảnh này, không khỏi vui mừng quá đỗi, vô thức cho rằng Cố Cẩm Niên cuối cùng cũng không dám làm loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận