Đại Hạ Văn Thánh

Chương Tai họa ở Giang Ninh, lòng người bàng hoàng, kinh đô Đại Hạ cuồn trào sóng ngầm.

Kinh thành Đại Hạ.

Sự tình Giang Ninh quận đã trở thành tâm bệnh của rất nhiều người.

Chức quan càng lớn càng để tâm đến chuyện này.

Người dính dáng lợi ích, cần cẩn thận tính toán.

Người không bị dây dưa lợi ích, cần phải ra sức vì nước.

Nhưng khi tin tức từ Giang Ninh quận truyền đến, lại dẫn tới một đợt nghị luận xôn xao.

Hậu sảnh của Hộ bộ.

Mấy vị quan viên Hộ bộ tụ hợp, thương nghị về chuyện của Giang Ninh quận.

Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn ngồi ở ghế thủ tọa, sắc mặt khó coi, mà các quan viên còn lại sau khi đọc từng phong thư tình báo khẩn cấp, cũng đồng loạt biến sắc.

"Sáu mươi lượng một thạch gạo, họ muốn làm gì? Nạn hồng thủy ở Giang Ninh quận đã đến mức độ này sao? Bây giờ mới qua được mấy ngày chứ?"

Có quan viên nói chuyện, nhìn nội dung trên bản tấu.

"Hồng tai ở Giang Ninh quận tất nhiên đáng sợ, nạn dân nổi lên bốn phía, lão phu có thể lý giải, chỉ là các hàng gạo ở Giang Ninh quận cũng có phần quá mức vội vàng? Bây giờ mới được mấy ngày mà giá cả đã tăng lên gấp mười."

"Nếu có nhiều nạn dân hơn, có phải giá cả định tăng tới mấy trăm lượng bạc một thạch không? Thật là lẽ nào có cái lí đó."

Lại có quan viên nói chuyện, cho rằng giá tiền này thật sự quá bất hợp lí.

Bây giờ dân tị nạn chỉ vừa dồn đến Giang Ninh quận, giá cả đã tăng tới mấy trăm lượng bạc một thạch, cứ tiếp tục như vậy, phải chăng muốn giá trên trời?

"Sự tình bất thường ắt có quỷ."

"Những lái buôn này dám to gan lớn mật, thứ nhất là vì nạn dân tụ tập càng đông, thứ hai là quan khố hết sạch lương thực, nên mới thúc đẩy bọn họ tha hồ làm bậy."

"Hơn nữa trong chuyện này khẳng định có người của quan phủ làm chỗ dựa, giá cả tăng cao quá mức mà lại không có cấm chỉ ngăn lại, phủ quân của Giang Ninh phủ và cả quận thủ Giang Ninh quận khó tránh chỉ trích."

*Phủ quân-người đứng đầu cai quản một phủ, Quận thủ-đứng đầu cai quản một quận

Mấy vị quan ngươi một lời ta một câu, phân tích sự tình Giang Ninh quận.

Hà Ngôn trên ghế thủ tọa vẫn luôn im lặng không nói chuyện.

Đợi các quan viên nói xong, lúc này Hà Ngôn mới chậm rãi nói.

"Việc quan trọng trước mắt vẫn nên lấy cứu tế làm việc chính."

"Triều đình đã phái thuyền rồng chở lương thực đến, nhưng cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc."

"Lão phu định dâng một bản tấu chương, dùng ngân lượng quốc khố mua lương thực nơi đó, nhưng hiện nay giá lương thực ở Giang Ninh phủ tăng vọt, cần lập tức ngăn lại, nếu không ngân lượng quốc khố không đủ để mua một hai phần mười."

"Kết cục xài ngân lượng rồi lại không cứu trợ được tai, đây mới là vấn đề lớn."

"Chư vị cũng chuẩn bị sẵn bản tấu đi, tảo triều sớm ngày mai, cần Phương thị lang và Lý thị lang cùng dâng tấu."

Hà Ngôn nói chuyện.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt biện pháp duy nhất là dùng ngân lượng trong quốc khố để mua lương thực.

Dùng thuyền rồng vận chuyển lương, phí tổn quá lớn.

Chẳng thà trực tiếp dùng ngân lượng quốc khố mua lương thực, vừa giảm bớt chi phí, vừa có thể cứu tế có hiệu quả.

Nhưng giá cả không thể quá cao, cao hơn giá bình thường một chút hắn chấp nhận, nhưng muốn lấy giá gấp mười để mua lương thực, chuyện này khẳng định không được.

Lời này vừa nói ra.

Mọi người tại đây trầm lắng xuống.

Qua một lúc lâu, giọng Lý thị lang vang lên.

"Thượng Thư đại nhân."

"Dùng quốc khố mua lương, cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là cục diện bây giờ, sử dụng quốc khố có đưa tới phiền phức gì không?"

Lý thị lang lên tiếng, hắn là Hộ bộ tả thị lang, quan lại Tam phẩm, cũng là nhất đẳng quyền thần.

Nếu không ngoài dự liệu, đợi Hà Ngôn cáo lão hồi hương, tương lai hắn sẽ là Hộ bộ thượng thư của Đại Hạ.

Hà Ngôn đã đến tuổi lục tuần(6x), nhiều nhất chỉ ngồi ở vị trí này thêm năm năm.

Hiển nhiên thân là Thượng thư tương lai, Lý thị lang cũng muốn suy tính một chút, nếu tiêu hao hết quốc khố, để lại cục diện rối rắm cho bản thân, đổi lại là ai cũng không tiếp nhận nổi.

Đương nhiên đây chỉ là vấn đề chủ yếu, vẫn còn một vài vấn đề thứ yếu nữa.

Thứ như quốc khố vẫn luôn là chuyện cực kỳ mẫn cảm, nếu làm như vậy có thể sẽ đưa tới phiền toái hay không?

Giang Ninh phủ tăng giá, ngươi bên này dùng tiền mua lương thực, trong đó có mờ ám gì không?

"Không có gì phiền phoái với không phiền toái."

"Đến lúc này, cứu tế là chính, quốc khố còn ba vạn năm ngàn bảy trăm vạn lượng bạc trắng có thể dùng, giữ lại hai vạn vạn lượng bạc trắng làm căn cơ, còn lại một vạn năm ngàn bảy trăm vạn lượng bạc trắng có thể dùng để mua lương thực."

(35700 vạn tổng-20000 vạn cất lại=15700 vạn mua gạo)

"Nếu thương nhân buôn gạo ở Giang Ninh phủ sẵn lòng thì có thể cấp thêm năm ngàn vạn lượng bạc, có thể cho bọn hắn kiếm chút lời, nhưng muốn kiếm quá nhiều thì đừng nghĩ."

Hà Ngôn mở miệng.

Đây là ranh giới cuối cùng của ông.

Mua lương Giá cao, thiên tai ngay trước mắt, bọn hắn nhận.

Giải quyết xong sự tình trước rồi nói tiếp, không cần thiết phải tính toán chi li.

Nhưng nếu mua lương với giá trên trời, vậy hoàn toàn không cần thiết.

"Thượng Thư đại nhân, vậy giá nào mới đồng ý mua lương?"

Lý thị lang dò hỏi.

"Cao nhất mười hai lượng."

Hà Ngôn trả lời, nói ra cái giá trong đáy lòng.

Mười hai lượng chính xác không có vấn đề gì, mặc dù gấp đôi, nhưng Giang Ninh phủ phát sinh hồng tai, muốn duy trì giá gốc là chuyện không thể nào.

Nói thật, mười hai lượng bạc một thạch, chính xác không có vấn đề, bản thân bách tính móc ít tiền, triều đình ra phần lớn.

Chỉ cần có thể ổn định thế cuộc, vấn đề có thể giải quyết từng bước.

"Được."

"Vậy thuộc hạ sẽ bắt tay xử lý việc này."

Lý thị lang gật đầu.

Cùng lúc đó.

Lại bộ của Đại Hạ.

Tương tự, cũng đang nghị luận quanh việc này.

Nhưng không giống với Hộ bộ bàn chuyện cứu tế.

Hậu đường Lại bộ.

Chỉ có ba người.

Lại bộ Thượng thư Hồ Dung, Lại Bộ Tả Thị Lang Từ Lai, Lại bộ hữu thị lang Vương Giang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận