Đại Hạ Văn Thánh

580 Đại Hạ Bất Dạ Thành, kế thành sẽ chế bá Thần Châu, người Khổng gia tới!(6)

Không chỉ vậy, còn có thể ra đến nước ngoài đấy.

Không có khả năng không kinh doanh xuyên quốc gia, Khổng gia lấy Thánh nhân làm tiền đặt cuộc, thận trọng từng bước, mỗi nước đều có lợi ích và thế lực riêng.

Mình thì khác, mình dùng phương thức tư bản xâm nhập, nói cách khác, chỉ là giải quyết vấn đề tỉ lệ việc làm, tin rằng các Hộ bộ thượng thư ở các quốc gia cũng vui vẻ, cười hì hì.

Hơn nữa một khi xác định hai nước hữu hảo, mở ra con đường tơ lụa giữa hai nước, thì chuyện làm ăn này sẽ ngày càng lớn mạnh.

Ngẫm lại xem, đến lúc đó, thu hoạch hàng năm là bao nhiêu?

Ngay cả ở vương triều khác, nhường nhiều lợi nhuận hơn thì có thể thế nào? Dù bản thân chỉ cầm ba thành cũng được, dù sao cũng là làm ăn xuyên quốc gia.

Nhưng đây vẫn là xét theo tình huống trước mắt của Đại Hạ vương triều, nếu Đại Hạ trở nên mạnh mẽ, chiếm năm thành cũng không có vấn đề gì.

Đến lúc đó thu nhập một tháng, có thể nhiều hơn thu nhập một năm của vương triều Đại Hạ.

Rốt cuộc, tư bản xâm chiếm thế giới.

Cho nên, Cố Cẩm Niên không khỏi sinh ra một mối nghi ngờ.

"Lão cữu chắc sẽ không ăn cướp trắng trợn đâu nhỉ?"

Cố Cẩm Niên không khỏi bắt đầu suy ngẫm về vấn đề này.

Nếu thật sự thành công, lợi nhuận ròng hàng tháng là 30 vạn lượng bạc, dựa theo dáng vẻ mặt dày vô sỉ của lão cữu, rất có thể sẽ cướp trắng trợn đây.

"Không đúng."

"Chắc sẽ không đâu, ông cậu dù sao cũng là đế vương, cũng cần thể diện, ta là cháu trai hắn, chung quy cũng không khả năng cướp đồ của vãn bối chứ?"

"Tuy nói Lão cữu da mặt hơi dầy, nhưng vẫn phải có khí khái đế vương, khả năng mình lo xa mà thôi."

Cố Cẩm Niên nghĩ thầm trong lòng, tự an ủi sơ sơ bản thân chút, không thể kết luận lão cữu sẽ cướp đoạt được?

Quá lắm thì đến lúc đó chia cổ phần danh nghĩa(không góp vốn mà được chia lãi) cho lão cữu không phải được rồi sao?

Cái kế hoạch kinh doanh này, Cố Cẩm Niên rất hài lòng.

Tuy nhiên, kế hoạch to lớn này còn có hai vấn đề lớn cần phải giải quyết.

Điểm thứ nhất, vấn đề thế lực mạng giao thiệp.

Chẳng qua vừa rồi cũng đã giải quyết xong, thông qua kéo người góp vốn, người được lợi càng nhiều, công việc làm ăn càng ổn.

Điểm thứ hai, vấn đề sao chép.

Thương nhân trong thiên hạ cũng không ngốc, nhìn thấy cái này, tự nhiên cũng muốn làm theo, chi phí ba mươi đến năm mươi vạn lượng vàng, một vài đại thương tập hợp góp vốn lại, thật sự không phải việc gì khó.

Vấn đề này rất quan trọng, Cố Cẩm Niên có hai phương án, phương án một rất đơn giản, hiệu quả thương hiệu, nói trực tiếp hơn, Hoàng đế khâm điểm thương hội, tạo nên ảnh hưởng nhà đứng đầu và chính thống, cho dù có sản phẩm sao chép, cũng sẽ không bị nói là trực tiếp chiếm trước thị trường.

Cái thứ hai là tính độc đáo, Cố Cẩm Niên cũng đã suy nghĩ tường tạn về tính độc đáo này, đó là làm ra rất nhiều đồ vật có tính độc đáo.

Người khác muốn sao chép cũng không sao chép được.

Mà những đồ vật này, nhất định phải để Công bộ làm.

Đây là ý tưởng trước mắt của Cố Cẩm Niên, về phần còn lại, chỉ có thể từ từ suy nghĩ.

"Kế này nếu thành hiện thực."

"Không chỉ đơn giản là có ngân lượng như vậy."

"Kế hoạch tiền trang tiền giấy mà các vương triều trong thiên hạ đều không thúc đẩy được, sẽ phải rơi vào trong tay ta."

"Tiền giấy của Đại Hạ, lấy tiền đổi vật, một khi tiền trang mở ra, thiên hạ sẽ thuộc về ta."

Cố Cẩm Niên dựa vào bàn sách, trong ánh mắt hiện lên vẻ bình tĩnh.

Tất cả kế hoạch, thật ra đều là xoay quanh việc phổ biến tiền giấy, kế hoạch này mới thật sự là việc chính, kiểm soát mạch máu kinh tế toàn thiên hạ.

Thiên hạ không có tiền tệ thống nhất, bạc trắng cũng tốt, vàng cũng được, cũng không có một giá cả hoàn toàn thống nhất, dân chúng các quốc gia đều có suy nghĩ không giống nhau, có địa phương nhận vàng, có địa phương không nhận vàng, có địa phương lưu thông bạc trắng, có địa phương chỉ tiếp nhận đồng tiền.

Hơn nữa vàng cũng phân ra thành mấy loại, bạc trắng cũng thế.

Tiền giấy là thứ mà tất cả các vương triều đều muốn phổ biến rộng rãi, nhưng hai vấn đề lớn nhất chính là, dân chúng trong nước không tiếp nhận.

Dân chúng nước ngoài càng không tiếp nhận.

Bởi vì thiếu mất một cái “đơn vị đo lường”, nếu như là cổ đại sẽ đơn giản hơn nhiều, lấy vàng tới làm đơn vị đo lượng, nhưng vấn đề là vàng cũng không được, đối với dân chúng mà nói, tiền giấy lúc nào cũng có thể biến thành một tờ giấy lộn, tính nguy hiểm rất lớn, không an toàn.

Nhưng nếu như xuất hiện một vật thay thế khác thì sao?

Thương hội Đại Hạ, chỉ cần ngươi có tiền giấy riêng biệt, ở nơi này ngươi có thể mua được tất cả đồ vật ngươi muốn mua.

Kể từ đó, tính nguy hiểm này được giảm xuống đến mức thấp nhất, sau đó lại cho chút chỗ tốt, dùng bạc trắng và vàng đổi tiền giấy, ngươi tiết kiệm đến kỳ hạn, hàng năm cho ngươi 3% tiền lãi, ngươi không phải được lời rồi?

Không nói tất cả mọi người công nhận ngay lập tức, nhưng theo thời gian qua đi, ba đến năm năm sau ngươi phát hiện, thương hội Đại Hạ vẫn bền vững, người bên cạnh đều dùng ở đây, lúc này ngươi còn nhịn được sao?

Hơn nữa đợi tất cả mọi người có thói quen đi thương hội, tạo thành độc quyền, trực tiếp tuyên bố với đối ngoại, về sau không nhận thanh toán bằng vàng, bạc trắng và đồng tiền, mà phải dùng tiền giấy của Đại Hạ thanh toán.

Ngươi làm sao xử lý? Trả lời một câu vậy ta sẽ không đi nữa chứ sao.

Được thôi, vậy ngươi mua đồ, đi Đông thị xong đi Tây thị, giày vò một chuyến vừa đi vừa về, có khả năng còn không mua được, ngươi có tức không?

Ngươi chỉ có thể thỏa hiệp thôi.

Xét cho cùng, khái niệm siêu thị chính là 'Tiện lợi', 'Đơn giản', 'Hàng hóa đầy đủ’ .

Một khi tất cả mọi người đồng ý, sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác trong ba đến năm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận