Đại Hạ Văn Thánh

1535 Đến Bàn Sơn, đạt được tạo hóa, tấn thăng Võ Đế, ngộ đại thần thông tuyệt thế, kinh thiên động địa. (4)

Mà phía dưới Bàn Sơn, giọng Cố Cẩm Niên cũng chậm rãi vang lên.

"Lên núi coi như thôi, nếu có chuyện gì, trực tiếp ở chỗ này nói cũng giống vậy, ta vừa rồi đại chiến một trận, hơi mệt, trèo lên núi không nổi."

Cố Cẩm Niên nói, nụ cười trên mặt ôn hòa.

Rất hiển nhiên, Cố Cẩm Niên mang theo mâu thuẫn cùng đề phòng.

Trời mới biết tồn tại trên núi này có xuống tay với mình hay không?

Cố Cẩm Niên không sợ đối phương, nhưng cũng sẽ không đần độn đi lên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì Bàn Sơn có trận pháp khó hiểu, rất quỷ dị, hắn không chắc có thể chống đỡ được.

Mọi người im lặng, Cố Cẩm Niên nói lời này thật sự là quá giả tạo.

Thân là cường giả thất cảnh, còn sợ leo núi? Xem như mười vạn ngọn núi, Cố Cẩm Niên cũng có thể chỉ trong một ý nghĩ mà đến rồi.

"Thánh Nhân, ngươi yên tâm, ta thật sự không có địch ý nào, cơ duyên trên núi này có thể tặng cho Thánh Nhân, tộc ta có việc muốn nhờ."

Đối phương lên tiếng, sau đó đánh ra một chiếc cầu vồng, tiếp dẫn Cố Cẩm Niên lên núi.

Thấy cảnh này, không ít người kinh hô, năm đại cường giả liều sống liều chết cũng không lên núi được.

Thật không nghĩ đến, cường giả trên Bàn Sơn, thế mà chủ động tiếp đón Cố Cẩm Niên, còn đưa tặng cơ duyên?

Đây thật đúng là người so với người làm người ta tức chết mà.

Chỉ là, có vài cường giả nhịn không được nhíu mày.

"Tộc ta? Đây là một đại tộc sao?"

"Đây không phải một người, sau lưng còn có cường giả sao?"

Một vài tiếng chất vấn vang lên, nhưng cũng chỉ là chất vấn, bọn họ không thể nói gì.

Mà đối mặt với cầu vồng.

Cố Cẩm Niên đúng là hơi trầm mặc. Mặc dù hắn có chút đề phòng, nhưng phía trên Bàn Sơn này quả thật có chỗ cực tốt, là Lôi dịch. Cố Cẩm Niên không thể không động tâm.

Nhưng nếu đi lên mà không chút phòng bị là chuyện không thể nào.

Bầu không khí hơi túng túng.

"Xin Thánh Nhân yên tâm."

"Chỉ cần Thánh Nhân không nổi lòng xấu xa, tộc ta nhất định sẽ không chủ động công phạt."

Người nọ lên tiếng lần nữa, thái độ rất thành khẩn.

Thân là Thánh Nhân, Cố Cẩm Niên cảm giác được trong lời nói của đối phương quả thật không có một chút ý đồ xấu nào.

Đến mức này.

Cố Cẩm Niên cuối cùng vẫn không ngăn nổi dụ hoặc của Lôi dịch. Hắn nhẹ gật đầu, nhưng sáu pháp bảo vẫn quấn quanh thân. Thậm chí hắn đã âm thầm truyền đạt tin tức, báo cho sư phụ của mình, thời khắc mấu chốt, nếu như bản thân xảy ra nguy hiểm sẽ lập tức đến giải cứu.

Làm tốt tất cả chuẩn bị.

Cố Cẩm Niên bước lên đường lên núi.

"Cố Thánh, phải cẩn thận một chút đấy."

"Cố Thánh, họ chung quy không phải Nhân tộc, nhất định phải cẩn thận."

"Cẩn thận có gian trá."

Một vài giọng nói vang lên, bọn họ đều có thiện ý, nhắc nhở Cố Cẩm Niên.

Chỉ là Cố Cẩm Niên không nhiều lời, bước lên cầu vồng, trực tiếp đi lên núi.

Trong chốc lát.

Cố Cẩm Niên đi vào trên Bàn Sơn.

Bên trong đỉnh núi, mê vụ sương mù càng dày đậm, che mất tất cả, cho dù cường giả thất cảnh, cũng không thể nhìn lén cảnh tượng Bàn Sơn.

Mà đi tới trên Bàn Sơn.

Cố Cẩm Niên cũng coi như thấy rõ ràng người trong sương mù có tướng mạo như thế nào.

Là một thú hình người, nhưng toàn thân phủ một lớp lông dài màu kim, miệng nhọn thiên lôi, trên mặt không có lông, mặt màu xanh, tóc đỏ như chu sa, cặp mắt lồi lên, răng mọc dài, sau lưng mọc ra đôi cánh, phần eo buộc lôi trống, trông quả thực rất quái dị.

Cùng kiểu như Lôi Chấn Tử ở trong thần thoại xưa vậy.

"Gặp qua Thánh Nhân."

"Tại hạ Lôi Nguyên."

Gặp được Cố Cẩm Niên, đối phương lập tức hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu.

Hắn ta dùng tinh thần để giao lưu mà không phải dùng ngôn ngữ.

"Các hạ khách khí."

"Xin hỏi các hạ, có chuyện gì quan trọng?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng, nhìn qua đối phương, cũng không vì tướng mạo hắn ta quái dị mà sinh lòng chán ghét.

"Thánh Nhân đã đến thất cảnh Nho đạo, nên biết được tương lai thiên hạ đại biến."

"Hôm nay mời Thánh Nhân lên núi, một là kết bạn, hai là thỉnh cầu, hi vọng Thánh Nhân có thể che chở cho tộc ta."

Lôi Nguyên lên tiếng, nói ra ý đồ của mình.

"Che chở?"

Cố Cẩm Niên thoáng nhíu mày, có phần không hiểu nên nhìn về phía đối phương.

"Lôi huynh có thực lực không tầm thường, chỉ sợ đã đến đệ thất cảnh, cộng thêm trời sinh bất phàm, lại có tiên vật hộ thể, sao cần ta che chở?"

Đây là Cố Cẩm Niên nói ra nghi hoặc.

Thực lực của đối phương tuyệt đối không kém, ít nhất không thể chênh lệch so với mình, nhất là bên trong Bàn Sơn, phối hợp lôi trống này. Nói khó nghe, xem như mình cưỡng ép công phạt, cũng chưa chắc có thể có cái kết quả gì tốt.

"Thánh Nhân nói quá lời."

"Tương lai đại biến cũng không phải tộc ta có thể ngăn cản."

"Tộc ta chính là Lôi tộc Thượng cổ, trải qua cuộc chiến loạn thời Thượng cổ, sống sót một phần, tự phong ấn bên trong Lôi Sơn này, bây giờ đại thế lại đến, loạn lạc Thượng cổ chỉ sợ sẽ lại xuất hiện."

"Tộc ta từng trải qua chinh chiến nên không còn lòng nào tranh đấu, chỉ hi vọng có thể được bình an."

"Từ sau khi sống lại ở Lôi Sơn, tộc ta một mực quan sát cường giả trong thiên hạ này, phát hiện bây giờ cường giả nhiều vô số, nhưng mỗi người lại vô cùng tham lam, duy chỉ có Tôn giả, lòng mang nhân từ, còn là Thánh Nhân Nho đạo."

"Tộc ta nhất trí quyết định, nguyện ý giao hảo cùng Tôn giả, kết minh trong loạn thế, tương lai nếu Tôn giả có bất kỳ chuyện gì cần tộc ta hiệp trợ, tộc ta hữu cầu tất ứng, nhưng nếu tộc ta có bất kỳ phiền phức gì, cũng mong Tôn giả ra tay tương trợ."

Đối phương lên tiếng, giải thích sơ qua tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận