Đại Hạ Văn Thánh

1103 Mở rộng chính sách mới! Bày đinh nhập mẫu! Dân chúng sôi trào! Quận Đông Lâm bộc phát hỏa hoạn!(3)

Bây giờ vương triều Đại Hạ có bốn trăm vạn tinh binh tướng sĩ, nói thật một nửa quốc thuế của vương triều Đại Hạ đã bị Binh bộ ăn sạch.

Loại trừ đi một vài vấn đề khác, Binh bộ thật ra vẫn rất nghèo, cái gọi là bần văn phú võ, quân đội chính là một cái động không đáy, ngươi đổ vào bao nhiêu bạc cũng được hết.

Dù sao ngươi đổ vào càng nhiều, thực lực của các tướng sĩ sẽ càng mạnh, ngoại trừ vấn đề trọng nhất là ăn uống, còn có chiến mã, giáp trụ, binh khí,… một loạt thứ.

Đập tiền càng nhiều, sức chiến đấu của tướng sĩ càng mạnh, đạo lý này ai cũng biết, chỉ là có bao nhiêu vương triều có thể bỏ ra được?

Không phải bỏ được hay không bỏ được, mà là có bạc để bỏ vào hay không.

Bây giờ Cố Cẩm Niên nói vậy, có ai không biết rõ ý tứ hắn là gì? Mở rộng Binh bộ?

Đây cũng không phải là một việc nhỏ.

Nói thật, tất cả Võ tướng đều biết, cơ hội duy nhất để Đại Hạ có thể khai chiến là thu phục thành Thập Nhị, nhưng thành Thập Nhị này đã được Cố Cẩm Niên đoạt về lại rồi.

Như vậy Võ tướng trên cơ bản không có tác dụng quá lớn, phần lớn chỉ cần bảo trì giá trị vũ lực nhất định là tốt rồi, có năng lực trấn áp nội loạn là được.

Tương lai lại làm sĩ phu thiên hạ, nhưng Cố Cẩm Niên nói lời này xong, mọi người đều hiểu rõ, Chân Long Đại Hạ này, có thể để Đại Hạ phát triển thêm một bước lớn.

San bằng Hung Nô!

Nếu là như vậy, địa vị của Võ tướng sẽ không bị thấp đi, ít nhất trong năm sáu mươi năm này sẽ không quá thấp.

"Hầu gia có ý là, Chân Long Đại Hạ này có thể giúp cho triều ta, san bằng nước Hung Nô sao?"

Có tướng sĩ lên tiếng, thật sự là nhịn không được, dò hỏi.

"Đừng nói san bằng Hung Nô, nếu như vị tướng quân có thể bảo vệ tốt quận Giang Trung, chỉ cần thời gian mười năm, ngay cả vương triều Phù La chúng ta cũng có thể đoạt vào tay."

"Đợi thêm một thời gian sau, thống nhất Đông Hoang không phải chuyện không thể, chư vị thúc thúc có thể suy nghĩ kỹ một chút, một quận Giang Trung, lương thực trồng ra trong một năm, có thể đạt tới năm trăm ngàn vạn thạch lương thực."

"Trước hết không nói mỗi ngày dân chúng có thể ăn bao nhiêu, coi như ăn nhiều, cũng không phải chuyện xấu, ăn loại lương thực này, thể phách sẽ mạnh đến cỡ nào đây?"

"Vả lại đây mới chỉ riêng một quận Giang Trung, nếu toàn bộ vương triều Đại Hạ đều trồng Chân Long Đại Hạ, đến lúc đó chúng ta đã có cơ hội nhất thống Đông Hoang chưa?"

Cố Cẩm Niên nói đến đây cũng không nhiều lời, để bọn họ tự suy nghĩ.

Nói cũng đã đến mức ấy, mọi người ở đây sao có thể không rõ?

Trong lúc nhất thời, các tướng sĩ không khỏi hô hấp dồn dập, bọn họ mở trừng to mắt luôn rồi.

Nhất thống Đông Hoang, đối bọn họ mà nói đó là đại hỉ sự.

Thứ nhất, triều đình đánh trận, khai cương khoách thổ, tất nhiên cần có võ tướng đúng không? Một khi cần võ tướng, vậy địa vị của võ tướng sẽ không thể hạ xuống.

Thứ hai, không nói đến nhất thống Đông Hoang, cho dù chỉ đánh hạ nước Hung Nô cũng đã không phải việc nhỏ.

Nước Hung Nô có hơn mười bộ lạc, điều này có nghĩa rằng, nếu như vương triều Đại Hạ thật sự san bằng nước Hung Nô, hơn mười bộ lạc này đều đại biểu cho Hầu vị.

Tướng sĩ, phải lập công trên chiến trường, nếu không tấn thăng rất khó khăn.

Nhưng lời nói của Cố Cẩm Niên đã cho bọn họ nhìn thấy được hi vọng.

Dù bây giờ bọn họ không còn trẻ, nhưng ở Binh bộ vẫn được tính là trẻ tuổi, chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, cho dù thêm mười năm hai mươi năm nữa, ngược lại càng nổi tiếng hơn.

Nếu có một ngày, vương triều Đại Hạ tấn công nước Hung Nô, đối với bọn họ, đó sẽ là một việc đáng mừng lớn.

Người nào công phá được một bộ lạc, người đó liền có thể lấy tên của bộ lạc này để phong Hầu, đây là quy củ của triều đình.

Mà Chân Long Đại Hạ là ai làm ra được?

Là Cố Cẩm Niên, gia gia của Cố Cẩm Niên là ai? Trấn Quốc Công đấy.

Còn bọn họ là tướng sĩ dưới trướng Trấn Quốc Công.

Nói hơi khó nghe, nếu thật sự có cơ hội phong Hầu, Trấn Quốc Công sẽ cho tướng sĩ khác hay là cho người của mình?

Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.

Cho nên, bọn họ hít thở dồn dập, thật sự quá kích động.

"Hầu gia, chỉ cần chúng ta bảo vệ quận Giang Trung thật tốt, lúc đó thật sự có thể khai chiến sao?"

Có tướng sĩ thành thật chất phác, đứng dậy hỏi Cố Cẩm Niên vấn đề này.

"Nếu chư vị có thể khống chế tốt quận Giang Trung, đừng nói khai chiến, cho dù không khai chiến, hai mươi bốn vị thúc thúc đang ngồi đây, chất nhi cũng có cách để cho một nửa các vị phong hầu."

Cố Cẩm Niên nói như chém đinh chặt sắt.

Loại chuyện phong Hầu này, cũng không phải một chuyện nhỏ, có thể nói trừ khi lập được kỳ công, nếu không sẽ không thể phong Hầu, làm Bá Tước cũng gần như không thể.

Nhưng Cố Cẩm Niên có tự tin, nếu quận Giang Trung ổn định, chỉ ổn định ba năm năm cũng đủ rồi.

Nếu ổn định ba năm năm, vậy tài phú của vương triều Đại Hạ, sẽ đạt tới mức độ cực kì kinh khủng.

Lúc đó hoàn toàn có thể đi hai con đường, hoặc là dùng vũ lực chế bá toàn bộ Đông Hoang cảnh.

Hoặc là dùng kinh tế chế tài Đông Hoang cảnh, mặc kệ đi con đường nào, quyền lựa chọn đều nằm trong tay vương triều Đại Hạ.

"Chúng ta nhất định sẽ tử thủ quận Giang Trung, vì Hầu gia càn quét tất cả mọi trở ngại!"

Lúc này, các tướng sĩ cùng bước ra, quỳ gối trước mặt Cố Cẩm Niên, kích động vạn phần.

"Chư vị khách khí."

Nhìn thấy mọi người như thế, Cố Cẩm Niên cũng qua loa đáp lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận