Đại Hạ Văn Thánh

Chương 531 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(8)

Rất nhanh.

Từng cảnh tượng xuất hiện trước mặt Cố Cẩm Niên.

Từng dân chúng mất con cái trèo non lội suối.

Có người bán gia sản lấy tiền tìm kiếm con.

Có người đi bộ ngàn dặm cũng bởi vì nghe được tin tức ở cách đó ngàn dặm có một đứa bé gái giống con của họ.

Có người ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt.

Càng có người thương tâm gần chết, si ngốc ngơ ngác, điên điên khùng khùng.

Khổ.

Khổ đến cực hạn.

Những nỗi khổ ấy, vào thời khắc này toàn bộ đều gia trì trên thân của Cố Cẩm Niên.

Nỗi khổ của dân chúng.

Là nỗi khổ lớn nhất nhân gian.

Im ắng khóc.

Đau nhức đến cực hạn.

Cố Cẩm Niên không cách nào đứng thẳng. Hắn khó chịu đến cùng cực.

Giờ khắc này,

Mạng nhện to lớn xuất hiện.

Hắn nhìn thấy có đứa trẻ bị tăng nhân đặt lên trên mạng nhện.

Đám trẻ con khóc lóc lớn tiếng, kêu tên cha mẹ mình.

Nhưng khóc cũng không có tác dụng.

Nhện tuyến ngưng tụ, trực tiếp đâm vào mi tâm, hấp thu máu tươi trong cơ thể bọn họ.

Mà những đứa trẻ này cũng mất mạng tại chỗ.

Cố Cẩm Niên không dám nhìn.

Hắn nhắm mắt lại.

Nhưng cảnh tượng ở trong đầu không xóa đi được.

Hắn che lỗ tai.

Nhưng tiếng khóc xuyên thấu qua bàn tay hắn.

Đến cuối cùng.

Cố Cẩm Niên trực tiếp ngồi dưới đất, nghẹn ngào khóc lớn lên.

Hắn không muốn nhận lấy nỗi thống khổ như vậy.

Hắn không muốn nhận lấy khổ sở như vậy.

Nhưng hắn càng hiểu thêm nỗi thống khổ thực sự của những dân chúng kia.

Tất cả.

Ở thời khắc này chậm rãi tiêu tan.

Hóa thành từng điểm quang mang.

Mở ra đôi mắt.

Gối đầu sớm đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.

Dường như là một cơn ác mộng.

Rầm rầm rầm.

Tiếng sấm vang lên.

Bên dưới vòm trời mưa lớn.

Mốtj vài tiếng la khóc ở bên ngoài cũng truyền vào.

Cố Cẩm Niên đứng dậy, giừo khắc này hắn có chút suy yếu nhưng lại cố gắng chống đỡ chính mình.

Đợi sai khi đẩy cửa phòng ra, thị vệ lập tức đỡ lấy Cố Cẩm Niên, nói cho hắn biết mình đã hôn mê ba ngày.

Triều đình cũng hạ chỉ.

Cố Cẩm Niên không nghe mà đi vào bên trên lầu các, hướng xuống những thân ảnh phía dưới.

Là dân chúng.

Là những dân chúng mất đi con cái kia,

Bọn họ mặc áo trắng đi trong mưa, rất nhiều người giơ lên từng tấm quan tài.

Sau khi Cố Cẩm Niên ngất đi, những quan tài này từ Thanh Viễn tự mang đến, khiến dân chúng có một kết quả.

Hôm nay bọn họ tế điện con của mình, muốn đem bọn nhỏ đưa đi hạ táng.

Tiếng sấm ầm vang.

Tiếng khóc vang vọng khắp phủ Bạch Lộ.

Dọc theo con đường này có không biết bao nhiêu dân chúng đang khóc lóc. Tất cả dân chúng ở phủ Bạch Lộ đều tự mình đến tiễn đưa.

Đưa những đứa trẻ đáng thương này một đoạn đường cuối cùng.

“Người đâu.”

“Chuẩn bị cho ta một bộ tang phục.”

Cố Cẩm Niên lộ ra bộ dạng rất suy yếu nói.

“Thế tử điện hạ, ngài không thể làm vậy. Ngài là thế tử mà thân thể lại suy yếu như thế.”

Thị vệ cho rằng như vậy không ổn.

“Chuẩn bị đi.”

“Đây là quân lệnh.”

Cố Cẩm Niên nhàn nhạt nói.

Người kia nghe thế cũng không nói thêm gì, lập tức chuẩn bị một bộ tang phục.

Mặc tang phục.

Bước chân của Cố Cẩm Niên xiêu vẹo nhưng ánh mắt kiên định, đi ra ngoài khách sạn.

Một vài tướng sĩ nhao nhao đi đến, thuyết phục Cố Cẩm Niên trở về. Dù sao Cố Cẩm Niên cũng vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu ớt.

Nhất là mặc tang phục lại càng không ổn.

“Thế tử điện hạ, ngài không thể mặc loại quần áo này. Ngài làm vậy đã đủ rồi.”

Có tướng sĩ thuyết phục Cố Cẩm Niên.

Nhưng Cố Cẩm Niên không hề nói lời nào.

Vẫn hướng bên ngoài đi đến.

Hướng về phía các dân chúng đang đưa tang này đi đến.

Mưa to như trút.

Nháy mắt làm ướt hết quần áo của Cố Cẩm Niên nhưng hắn không để ý.

Hắn đi từng bước đến.

Cuối cùng, hắn bước nhanh đi vào giữa đám người, giúp bọn họ nâng lên quan tài.

Nhất thời tất cả mọi người dừng lại.

Hàng ngàn hàng vạn dân chúng đều dừng lại. Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Khi thấy Cố Cẩm Niên xuất hiện.

Một vài lão giả dưới mưa to không khỏi lên tiếng.

“Thế tử điện hạ ngài mau mau trở về. Ngài vừa mới tỉnh nên trở về nghỉ ngơi.”

Lão giả lên tiếng mời Cố Cẩm Niên trở về.

Nhưng Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Nước mưa đánh vào trên mặt hắn. trong ánh mắt của hắn là sự kiên định trước nay chưa từng có.

“Ta muốn đưa bọn trẻ đi nốt đoạn đường cuối cùng.”

Cố Cẩm Niên nói.

Giọng nói vô cùng yếu ớt.

Vừa dứt lời, không biết có bao nhiêu dân chúng khóc rống lên tại chỗ.

Có một số dân chúng còn quỳ trên mặt đất, dùng tay đặt lên trên quan tài, nhìn qua Cố Cẩm Niên gào khóc.

“Con ơi, con nhìn xem. Thế tử điện hạ đến đưa tiễn cho các con đây.”

“Thế tử điện hạ, ta thay mặt đứa con số khổ của ta dập đầu với ngài.”

Đây là một người cha.

Ông ấy quỳ trên mặt đất, hướng về phía Cố Cẩm Niên dập đầu hai cái.

Vừa dứt lời.

Nhất thời tất cả dân chúng đều quỳ xuống.

Bọn họ biết.

Cố Cẩm Niên vẫn luôn giúp bọn họ.

Bọn họ hiểu rõ.

Cố Cẩm Niên là người tốt.

Chỉ là con của mình đáng thương, không có phúc phận này, không thể gặp Cố Cẩm Niên sớm hơn một chút.

Nhất là khi Cố Cẩm Niên mặc một thân tang phục. Đây là tôn trọng lớn lao.

Bọn họ thấy được.

Bọn họ gặp được.

Bọn họ thấy một mảnh lòng thành của Cố Cẩm Niên.

Bọn họ gặp được một lòng vì dân của Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này, dân chúng xung quanh cũng liên tiếp quỳ xuống.

Con của bọn họ mặc dù không mất đi.

Nhưng bọn họ biết chính bởi vì những đứa trẻ mất tích này. Chính bởi vì có người như Cố Cẩm Niên mà con của bọn họ sau này sẽ được an toàn hơn nhiều.

“Đa tạ Thế tử điện hạ, vì con của ta mà đưa tiễn.”

“Thế tử điện hạ, thảo dân thay con gái ta hướng ngài dập đầu.”

Dưới làn mưa lớn.

Sấm sét nổi tung.

Dân chúng nhao nhao quỳ trên mặt đất. Bọn họ cảm tạ Cố Cẩm Niên. Bọn họ hiểu được Cố Cẩm Niên. Bọn họ quỳ trên mặt đất, hướng phía Cố Cẩm Niên dập đầu.

Nhưng tiếng khóc này vẫn khiến cho lòng người khổ sở như cũ.

Tiếng khóc của dân chúng, tiếng cảm tạ của dân chúng lại hoá thành từng chuôi lợi kiếm, dường như muốn đâm xuyên trái tim của Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này.

Nhìn dân chúng quỳ xuống xung quanh.

Cố Cẩm Niên cũng chậm rãi quỳ xuống.

Hắn hướng về phía những người dân này cúi đầu. Trên mặt là nước mưa pha với nước mắt.

“Chư vị.”

“Là Cố mỗ vô năng.”

“Xin mọi người thứ lỗi.”

“Cố mỗ có lỗi với chư vị.”

Cố Cẩm Niên nói ra lời mình muốn nói nhất tận đáy lòng.

Hắn không phải muốn một mình gánh chịu hết những thứ này.

Mà là hắn không thể không tiếp nhận tất cả.

Cái quỳ này của dân chúng.

Hắn nhận lấy thì ngại.

Nhìn Cố Cẩm Niên quỳ xuống, những người dân này càng khóc lớn hơn.

“Thế tử điện hạ, ngài không sai, chúng ta biết. Là con của chúng ta số khổ, ngài mau đứng lên đi. Chúng ta không nhận nổi đâu.”

“Thế tử điện hạ, ngài không phải quỳ, đây không phải do ngài sai. Ngài đã giúp chúng ta nhiều lắm.”

“Con ơi, con mau mở mắt mà nhìn. Nhìn vị điện hạ này có lòng dạ Bồ Tát như thế nào.”

Giờ khắc này.

Bên trong phủ Bạch Lộ tràn đầy tiếng khóc. Tất cả mọi người bị hành động này của Cố Cẩm Niên làm cảm động.

Ở trong mưa lớn.

Những tướng sĩ kia cũng nhao nhao quỳ xuống.

Bên trong lầu các, tất cả mọi người của Hình bộ, Đại Lý Tự, Huyền Đăng Ti đều động dung.

Cho dù là Hình bộ. Ngày thường thấy án oan, thấy thảm kịch nhân gian nhưng vào thời khắc này cũng lần lượt rơi lệ.

Cho dù là Vân Nhu tiên tử cùng Dao Trì tiên tử là những người tu tiên vào thời khắc này cũng không nhịn được rơi lệ.

Lúc này.

Tất cả những người của Hình bộ, Đại Lý tự, Huyền Đăng Ti cũng lần lượt lui về sau một bước.

Từ từ quỳ xuống.

Hướng phía Cố Cẩm Niên bái sâu ba cái.

Cái cúi đầu này là bái sự đại nghĩa của Cố Cẩm Niên.

Cái cúi đầu này là bái những đứa trẻ đáng thương này.

Cái cúi đầu này là bái hạo nhiên chính khí trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận