Đại Hạ Văn Thánh

1232 Đem Tể tướng Lý Thiện, giam thiên lao, ngày mai xử trảm, chu di cửu tộc(7)

Ba vùng bị thiên tai, số người tử vong nhiều nhất chính là quận Đông Lâm. Mặc dù núi lửa vô tình, nhưng nhân số tử thương đúng thật là nhiều hơn so với những nơi khác rất nhiều.



Nói nhỏ chuyện đi thì là núi lửa không có cách nào, ai cũng không biết sẽ có nhiều thương vong như vậy.



Nói lớn chuyện ra thì đây là ngươi vì công tích, hi sinh sinh mệnh tướng sĩ. Đây cũng không phải là việc nhỏ. Một là không nhân nghĩa, hai cũng là chứng cứ phạm tội. Việc này đổi thành những quan viên khác đi làm thì khép tội tru di cửu tộc là hơi khoa trương nhưng cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội là tất nhiên.



Đổi thành Tần Vương, liền có thể bức bách Tần Vương đến phiên vương, nếu thành phiên vương vậy nguy hiểm cực lớn cũng sẽ không còn.



Cho nên, Hồ Dung rất vui vẻ, là cực kỳ vui vẻ.



"Đợi lão phu tra rõ một phen, nếu như là thật, hai vị lập xuống đại công. Chờ Thái tử trở về, lão phu sẽ hướng thái tử điện hạ, bẩm báo việc này. Đợi đến khi Thái tử đăng cơ, hai vị cũng coi là tòng long chi thần rồi."



Hồ Dung lên tiếng, nhìn qua hai người nói.



"Hồ đại nhân khách khí, hai huynh đệ chúng ta cũng không phải là đòi lấy công lao, đơn thuần chỉ là không ưa hành động của Tần Vương mà thôi."



"Đương nhiên, nếu là có thể vì Thái tử hiệu lực, cũng là vinh hạnh của hai học sinh chúng ta. Bất kể tương lai như thế nào, học sinh đều ghi khắc ân đức của đại nhân."



Lý Nhược Du lên tiếng, hắn ta có tướng mạo tuấn tiếu, lại ăn nói ôn hòa. Cộng thêm chính là Đại Nho, bây giờ lại hèn mọn như thế, đối với mình tất cung tất kính. Nói thật, điều này khiến Hồ Dung cực kỳ hưởng thụ.



Dưới tay ông ta không thiếu người biết ăn nói, cũng không thiếu người biết a dua nịnh hót.



Nhưng Đại Nho a dua nịnh hót ông ta vẫn chưa từng được hưởng thụ, lại thêm hai người này cũng coi như có uy vọng nhất định. Tất nhiên Hồ Dung càng thêm hưởng thụ.



"Hai vị khách khí."



"Hai vị còn trẻ như thế mà đã trở thành Đại Nho, điểm này lão phu vậy kính nể. Còn nữa lão phu cũng đã có tuổi già, không quá mấy chục năm sẽ phải thoái vị. Tương lai thiên hạ vẫn thuộc về người trẻ tuổi các ngươi."



"Cần cù."



Hồ Dung lên tiếng, nói như thế, kéo gần quan hệ với hai người.



"Lời đại nhân dạy bảo, học sinh hiểu rõ."



Hai người đứng dậy, hướng phía Hồ Dung hành lễ. Hồ Dung cũng thuận thế lên tiếng, nhắc tới trong nhà mình còn có mấy đứa con gái. Ý nghĩ cũng đơn giản, nhìn bọn họ tuấn kiệt như thế là một nhân tài, muốn thông gia buộc chặt.



Hai người Lý Nhược Du cũng không hề cự tuyệt, thuận theo ý Hồ Dung đáp lại.



Giống như vậy.



Mấy canh giờ qua đi.



Khu vực Giang Nam.



Vọng Giang Nam.



Chính là đệ nhất tửu lâu của quận Giang Nam. Chiếm diện tích khoảng chừng mấy ngàn mẫu đất, cao chín tầng. Người có thể vào tửu lâu này đều là quan to hiển quý, mà càng lên cao, đại biểu cho địa vị càng cao.



Giờ khắc này.



Tầng cao nhất của Vọng Giang Nam có gần trăm người tụ tập trong đó, tất cả có mười một bàn, một bàn mười người.



Trên bàn ăn, trưng bày món ngon mỹ nhưng cả đám người, không một ai động đũa, cũng không phải không dám, mà là không thấy đói bụng.



Một chút khẩu vị cũng không có.



Những người này, đều là đại biểu cho mặt mũi thương hội của quận Giang Nam. Trên cơ bản có thể đại biểu toàn bộ thương hội quận Giang Nam.



Nhưng để cho những người này tụ cùng một chỗ, không phải người bình thường có thể làm được.



Là Ngô gia.



Ngô gia ở Giang Nam.



Thế gia lớn nhất. Lúc trước từng đi theo Thái Tổ Hoàng Đế lập nghiệp. Sau đó vào lúc Vĩnh Thịnh Hoàng Đế tạo phản đã đi theo Vĩnh Thịnh Đại Đế.



Xem như đặt cửa áp trúng hai lần.



Tất nhiên ở quận Giang Nam này, Ngô gia có địa vị cực kỳ cao.



Nói câu khó nghe thì tại quận Giang Nam triều đình hạ thánh chỉ, cũng không bằng một câu của Ngô gia.



Muốn làm việc được ở quận Giang Nam, phải đạt được Ngô gia cho phép. Nếu không mà nói, ai tới cũng vô dụng.



Cho dù là đại quan ở kinh đô cũng không được.



Không nói đến công lao của tổ tiên Ngô gia mà nói trước mắt, bên trong năm đại quân doanh Đại Hạ thì đã có hai đại quân doanh, có thế lực của Ngô gia. Mà trong hoàng cung, Thượng thư Lại bộ Hồ Dung, Thượng thư Hộ bộ Hà Ngôn có cực lớn quan hệ cùng Ngô gia.



Mà Ngô gia có hai nữ nhân tiến cung, hiện tại cũng là quý phi.



Còn nữa, toàn bộ quan viên từ nhỏ đến lớn ở quận Giang Nam có ai không có quan hệ cùng Ngô gia?



Không quan trọng đã không lăn lộn nổi ở ngoài đời rồi.



Có quan hệ, ở đây như cá gặp nước. Đây chính là chỗ kinh khủng của Ngô gia.



Trên triều đình có người.



Trong hoàng cung cũng có người.



Trên quân sự cũng có người.



Thậm chí ở vương triều Phù La, vương triều Đại Kim bọn họ đều có người.



Cận đại Khổng gia, kỳ thật chính là cùng Ngô gia học, nói tới nói lui vẫn là chiêu kia.



Không đem trứng gà đặt ở cùng một cái giỏ xách.



Ngô gia đã sớm làm được điểm này, xảy ra chuyện lớn gì, vương triều Đại Kim cùng vương triều Phù La cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



"Làm sao còn chưa tới vậy?"



"Đang yên đang lành để chúng ta tới đây vì chuyện gì chứ?"



"Hẳn là chuyện tiếp theo của triều đình. Thiên tai Đại Hạ đã kết thúc, lúc trước chúng ta quyên bạc chỉ một tí tẹo như thế, triều đình khẳng định phải tức giận. Chắc là Ngô gia chính là vì chuyện này, mới đem chúng ta tụ tập cùng một chỗ."



"Hẳn là chuyện này rồi."



"Đúng vậy, chuyện này nên làm cái gì đây. Đầu ta cũng đang đau đây. Sớm biết như vậy, lúc trước quyên mấy vạn lượng là xong. Hiện tại không biết nên làm sao bây giờ, đau đầu quá."



"Ngươi đừng nói, ai không giống vậy chứ. Nhưng mà cũng may ta quyên góp một trăm lượng bạc. Chí ít không phải ít nhất, ngươi biết lão Trương sao? Ông ta quyên góp mười lượng bạc, đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện."



"Mười lượng? Ta còn biết rõ Lý chưởng quỹ cũng chỉ quyên góp năm lượng bạc, đây chính là đang tát vào mặt triều đình."



Bọn họ nghị luận ầm ĩ, ngươi một câu ta một câu nói.



Mà vào lúc này.



Mấy đạo nhân ảnh từ đại môn đi đến.



Theo bóng người xuất hiện, đám người nháy mắt an tĩnh lại.



Cầm đầu là một người trung niên nam tử, tướng mạo còn tính là anh tuấn, vô cùng có khí chất, mặc lộng lẫy, khí chất bất phàm.



Đây là đại thiếu gia Ngô gia, Ngô Chương Nghĩa.



Bây giờ các loại sinh ý lớn nhỏ của Ngô gia trên cơ bản đều là do Ngô Chương Nghĩa đến xử lý. Ngô lão gia tử cũng thật có ý, đem sinh ý lớn như thế toàn bộ giao cho vị đại thiếu gia này.



Dù sao bất kể là làm ăn hay là phương diện khác, Ngô Chương Nghĩa thật sự làm rất tốt.



So với mấy tên thiếu gia vô dụng kia, ăn uống cá cược chơi gái còn chưa tính, khắp nơi gây chuyện thị phi. Nếu không phải vốn liếng cường thịnh, sớm đã bị đánh chết.



Cho nên đối mặt với Ngô Chương Nghĩa, đám người không khỏi lần lượt đứng dậy.



"Gặp qua Ngô thiếu."



Chúng thương hội đại biểu đứng dậy, hướng phía Ngô Chương Nghĩa hành lễ.



Mà Ngô Chương Nghĩa không nói gì, đối với một người bên cạnh cực kì cung kính nói.



"Tiên sinh."



"Những người này chính là đại biểu các đại thương hội ở quận Giang Nam. Bất kỳ chuyện gì giao cho bọn họ, đều có thể tầng tầng truyền xuống tiếp."



Ngô Chương Nghĩa lên tiếng, hắn ta đối với người bên cạnh vô cùng khách khí.



Mà đám người lúc này mới bắt đầu chú ý tới người bên cạnh Ngô Chương Nghĩa.



Tướng mạo anh tuấn vô cùng.



Khí chất siêu phàm.



Nhìn một chút để cho người khác không thể không thán phục một tiếng trong lòng.



Mà người này.



Chính là Trường Vân Thiên.



Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trường Vân Thiên không có nửa điểm dị dạng.



Nhưng cũng không nói gì, chỉ cùng Ngô Chương Nghĩa nhẹ gật đầu.



Bây giờ.



SSối phương đi tới chủ trên bàn, để chúng nhân ngồi xuống, ngay sau đó thần sắc nghiêm túc nói.



"Chư vị."



"Một trận tai hoạ ngập đầu, có thể sẽ đến rồi."



Theo giọng nói của hắn ta rơi xuống.



Trong lúc nhất thời, một mảnh ồn ào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận