Đại Hạ Văn Thánh

1076 Dám hỏi, chư vị hương thân phụ lão! Có can đảm tranh với trời hay không? (7)

"Ăn ngon."

"Ăn đặc biệt no bụng, những năm này cho tới bây giờ chưa ăn qua cơm nào no bụng như thế."

"Hầu gia, ăn quá tốt rồi, đời này cũng chưa từng ăn thứ tốt như vậy."

Giọng nói của dân chúng vang lên, từng người đều lộ ra nụ cười.

Đạt được trả lời, Cố Cẩm Niên tiếp tục lên tiếng nói.

"Vậy lại hỏi chư vị, về sau có còn muốn tiếp tục ăn hay không?"

Cố Cẩm Niên tiếp tục hỏi.

Thốt ra lời này, dân chúng trả lời càng thêm kịch liệt.

"Muốn, khẳng định muốn chứ."

"Hầu gia, nếu về sau mỗi ngày có thể ăn gạo này, ta sẽ không ăn một ngụm đồ ăn nào nữa."

"Còn có thể mỗi ngày ăn sao? Hầu gia, chúng ta cũng không dám nghĩ loại chuyện này."

"Đừng nói mỗi ngày ăn, xem như một tháng có thể ăn một lần, chúng ta cũng mãn ý rồi."

"Nói thật, Hầu gia nếu không phải ngài khẳng khái thì đời này chúng ta cũng đừng nghĩ ăn loại đồ vật này. Còn về sau mỗi ngày ăn ư? Chúng ta không yêu cầu xa vời, vậy yêu cầu xa vời không với được."

Dân chúng thi nhau lên tiếng, nghe thấy có muốn về sau mỗi ngày ăn hay không thì nhất định là muốn chứ.

Đừng nói mỗi ngày rồi.

Bữa bữa đều muốn ăn.

Không ăn đồ ăn nữa cũng được.

Nhưng mà trong lòng mọi người kỳ thật đều hiểu, bây giờ là thời kì chống thiên tai có thể ăn đã là chuyện tốt, còn muốn mỗi ngày ăn sao?

Có chút không thực tế.

Đạt được những câu trả lời này Cố Cẩm Niên rất hài lòng.

"Chư vị."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, lần này giọng nói của hắn to vô cùng, thần sắc cũng cực kỳ nghiêm túc.

"Vĩnh Thịnh năm thứ 13, ngày 19 tháng 4, quận Giang Trung đại hạn, toàn bộ hoa màu trong vòng một đêm hủy hoại chỉ trong chốc lát."

"Triều đình chấn kinh một mảnh, trong lúc nhất thời, cả triều văn võ, không một người dám ra kế sách."

"Vạn vạn dân chúng quận Giang Trung, bọn họ không phải không nguyện ý ra kế sách, mà là không dám ra kế sách, dính đến sinh mệnh của vạn vạn dân chúng, không người nào dám nói lung tung."

"Bởi vì tất cả mọi người biết rõ, quận Giang Trung đại hạn, nếu không có xử lý tốt, dù chỉ là một chỗ không xử lý tốt, như vậy nơi này sẽ hóa thành hư ảo."

"Chư vị đều sẽ rời xa quê quán, trở thành nạn dân trong mắt dân chúng các phủ thành khác."

"Nhưng Cố mỗ biết rõ, không có ai muốn rời xa quê quán, cũng không có ai muốn bị người xem thường."

"Càng không có người muốn chết đói."

"Cho nên Cố mỗ đến rồi."

"Cố mỗ mặc dù có thể đến, thứ nhất phải cảm tạ bệ hạ, hoàn toàn tin tưởng ta, cũng phải cảm tạ văn võ cả triều cho ta sự ủng hộ lớn nhất."

"Mà bây giờ, Cố mỗ cần các vị làm một việc."

"Chỉ cần mọi người làm."

"Cố mỗ có thể ở đây lập xuống lời thề."

"Một!"

"Chỉ cần các vị ủng hộ Cố mỗ, cam đoan trong vòng một năm, giải quyết lương tai quận Giang Trung. Từ nay về sau, bất kể là mười năm, trăm năm hay là ngàn năm, vạn năm, binh sĩ trong nước cũng không tiếp tục phải lo sợ thiếu khuyết lương thực."

"Hai!"

"Quận Giang Trung chính là một quận nghèo nhất vương triều Đại Hạ, chỉ cần các vị ủng hộ Cố mỗ. Cố mỗ có thể cam đoan, nhanh nhất một năm, trễ nhất ba năm, quận Giang Trung sẽ trở thành một trong những quận phủ giàu có nhất vương triều Đại Hạ, thậm chí không có cái thứ hai."

"Ba!"

"Chỉ cần các vị ủng hộ Cố mỗ. Cố mỗ có thể cam đoan, từ nay về sau, dân chúng quận Giang Trung, người người có thể ăn được loại gạo tốt này."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn lập xuống ba lời thề lớn.

Khiến cho toàn bộ dân chúng từng người trầm mặc không nói. Sự trầm mặc này không phải là không tín nhiệm, mà là không rõ ràng Cố Cẩm Niên có gì nắm chắc.

Dân chúng tất nhiên tin tưởng Cố Cẩm Niên nhưng nói miệng hay mà không có bằng chứng, cũng là lời thật.

"Hầu gia, ngài muốn chúng ta ủng hộ ngài như thế nào? Ngài trực tiếp lên tiếng, đừng nói để chúng ta trở nên màu mỡ, chỉ cần quản một miếng cơm, chúng ta không đói chết, chúng ta cái gì cũng nghe ngài."

Có người lên tiếng, la lớn, ủng hộ Cố Cẩm Niên, nhưng là hiếu kì Cố Cẩm Niên muốn ủng hộ cái gì.

"Không sai, Hầu gia nói một câu, để chúng ta làm cái gì, chúng ta cũng có thể làm."

"Hầu gia, chỉ cần là chuyện những người dân như chúng ta có thể làm chúng ta nhất định làm, chỉ cần ngài lên tiếng."

"Đúng vậy, Hầu gia, là chuyện gì. Ngài nói thẳng."

Dân chúng thi nhau lên tiếng, bọn họ hiếu kì Cố Cẩm Niên muốn để bọn họ làm cái gì.

Nếu như là chuyện bọn họ có thể làm thì bọn họ nhất định làm. Còn sợ Cố Cẩm Niên để bọn họ làm việc mà bọn họ làm không được.

Nghe thấy những lời này của người dân.

Cố Cẩm Niên nhìn thoáng qua Lý Cơ dưới đài, đối phương lập tức bưng tới một cái mâm, trên mâm là từng cây từng cây bông lúa.

"Các vị."

"Cố mỗ để các ngươi làm việc cũng là đơn giản, chính là làm ruộng làm nông."

"Vật này, tên là bông lúa Chân Long Đại Hạ, mọi người ăn cơm, chính là mọc ra từ bên trong bông lúa này."

"Sau ngày hôm nay, Cố mỗ sẽ để cho tướng sĩ chuẩn bị kỹ càng số lượng lớn bông lúa, tại ruộng tốt xung quanh cấp cho mọi người hạt giống vào tay, trực tiếp gieo xuống, như bình thường làm ruộng đất cày ngày thường."

"Chỉ cần gieo xuống, bông lúa Chân Long Đại Hạ, không cần quá nhiều nước, chống hạn, mà chỉ cần bốn tháng sinh trưởng một lần."

"Trồng ra hạt thóc, là lúa nước Đại Hạ hai vụ. Nói cách khác, một năm xuống tới, đối với lúc trước trồng lúa nước hai vụ, nhiều thêm gần hai lần thu hoạch."

"Mà loại gạo này, là thóc gạo phẩm chất cao nhất Đại Hạ. Nếu cầm tới trên thị trường đi bán, chí ít một thạch ba mươi lượng bạch ngân, có tiền cũng không mua được."

"Cố mỗ đã tính qua, lúa nước bình thường, một thạch năm lượng bạc, còn nếu là gieo trồng gạo này, một thạch chính là ba mươi lượng bạch ngân."

"Bình thường một gia đình, một năm thu hoạch chí ít 50 thạch, khấu trừ thu thuế, khấu trừ khẩu phần ăn của bản thân, lợi nhuận trên dưới một trăm lượng."

"Còn nếu gieo xuống loại bông lúa này, một năm ích lợi, chí ít ngàn lượng bạc trắng."

"Các ngươi có bạc, quận Giang Trung cũng có bạc. Đến lúc đó cầm những bạc này, sửa cầu khuếch trương đường, khai thông thủy đạo. Lúc đó, quận Giang Trung, mỗi tháng đều như vậy."

"Nhanh nhất một năm, chậm nhất ba năm, quận Giang Trung tất nhiên có thể trở thành một trong những quận phủ giàu có nhất vương triều Đại Hạ."

"Không chỉ như vậy, Cố mỗ hiện tại có thể trực tiếp hạ lệnh."

"Bên trong quận Giang Trung, có không ít đất ruộng hoang phế, nếu có người một lần nữa làm nông, đất đai này sẽ thuộc về người đó, năm mẫu là hạn mức cao nhất, chư vị cảm thấy thế nào?"

Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận