Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1440 Thành Thánh tại học cung! Thánh phạt của Thiên địa! Nghịch thiên mà đi! Nguyện vì dân chúng lập mệnh!(10)

Ở trong Hoàng cung.

Bên trong Đại điện.

Thái tử nhìn theo tất cả, đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Bên trong Đại điện, văn võ bá quan, cũng ai nấy khóc không thành tiếng.

"Nguyện vì dân chúng lập mệnh."

Lý Cao đi ra đại điện, hướng về phương hướng Tắc Hạ học cung, cúi đầu thật sâu.

Bách quan cũng như thế.

Kinh đô Đại Hạ.

Một vùng đất nghèo khổ.

Một lão thư sinh đang lật xem thư tịch ố vàng, trong học đường có hơn mười hài đồng, đang ôn tập bài vở.

Mà phía trên bài vở, thình lình hiện lên Hoành Cừ tứ cú.

Theo ý chí người đọc sách gia trì mà đến, lão giả sững sờ nguyên chỗ.

Sau một lát, lão giả đứng dậy, đi tới bên ngoài cửa.

Mặc dù một vùng hoang liêu.

Mặc dù một vùng nghèo khổ.

Nhưng thân thể lão giả thẳng tắp, hướng phía Tắc Hạ học cung cúi đầu.

"Nguyện vì dân chúng lập mệnh."

Cảnh tượng giống nhau.

Người đọc sách khác nhau.

Nhưng lời bọn họ nói giống nhau.

Nguyện vì dân chúng lập mệnh.

Loại tinh thần này, bất kể hệ thống nào cũng không thể vượt qua nổi, bất kể hệ thống nào cũng đều không thể làm được.

Bởi vì người đọc sách chân chính, đều có cùng một thứ.

Đó chính là tinh thần.

Tinh thần của người đọc sách.

Từng chùm ánh sáng bay lên bầu trời vương triều Đại Hạ.

Lúc này.

Cho dù là vương triều Phù La, cũng có vô số luồng sáng xuất hiện.

Vương triều Đại Kim.

Các nước Đông Hoang.

Từng luồng ánh sáng, là không thể xóa nhòa.

Đây là tinh thần người đọc sách.

Cũng là ý chí của bọn họ.

Lôi kiếp không thể diệt.

Thiên địa cũng không thể diệt.

Vương triều Trung Châu, vương triều Nam Man, Cực Bắc chi địa.

Thiên hạ này, chỉ cần là nơi có người đọc sách, nhất định sẽ có ý chí dạng này.

Khi những ý chí hội tụ, chính là đại dương mênh mông, vô cùng vô tận.

Vô số thế lực kinh ngạc nhìn theo.

Bọn họ bị rung động.

Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phật quốc Tây Mạc, vô số cao tăng nhìn theo, trầm mặc không nói nên lời, cho dù là bọn họ, vào lúc này, cũng không thể không thừa nhận ý chí của người đọc sách đáng sợ biết bao.

Trong vương triều Đại Kim.

Một lão giả lẳng lặng nhìn xem tất cả.

Ông ta là Tô Văn Tâm.

Là huynh trưởng Tô Văn Cảnh.

Cũng là viện trưởng của Thư viện Đại Kim.

Cũng là Bán Thánh của nhân tộc.

Nhìn qua hướng Tắc Hạ học cung, Tô Văn Tâm không khỏi chậm rãi nói.

"Văn Cảnh, ngươi vượt qua vi huynh rồi."

"Ý chí của ngươi, vì huynh không thể bằng."

"Vi huynh kiêu ngạo vì ngươi."

"Nguyện vì dân chúng lập mệnh."

Tô Văn Tâm lãnh đạm lên tiếng, mà ý chí của ông ta, hóa thành một trụ sáng, dũng mãnh lao tới hướng Tắc Hạ học cung.

Bên trong Tắc Hạ học cung.

Theo từng luồng hạo nhiên chính khí gia trì.

Thanh kiếm Tam Thước Thanh Phong trong tay Tô Văn Cảnh, cũng hoàn thành cải biến.

Ầm.

Kiếm khí Thánh Nhân tung hoành.

Trực tiếp đánh tan lôi kiếp.

Chỉ là, lôi kiếp lại ngưng tụ lần nữa, đây là lôi kiếp tuyệt diệt, quả thật kinh khủng ngập trời, dù vậy cũng không hoàn toàn tiêu tán.

"Thiên Hành Kiện."

"Quân tử dĩ tự cường bất tức."*

*(trời vận động manh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng)

Nhưng, ngay lúc này, giọng của Nguyên Thanh Bán Thánh vang lên, ông nhìn chăm chú lên đạo lôi kiếp, mở miệng nói to.

Theo giọng nói của ông vang lên.

Vô số giọng nói khác vang lên theo.

Tất cả người đọc sách, cùng nhau lên tiếng, tụng niệm Dịch Kinh Cố Cẩm Niên viết.

"Địa thế khôn."

"Quân tử dĩ hậu đức tải vật."

(đất có tính nhu hòa, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật)

Nguyên Thanh lại hô to lần nữa.

Thần Châu đại lục, vô số âm thanh đáp lại, đồng loạt vang lên.

Tất cả người đọc sách, đều nhìn chăm chú lên đạo lôi đình này.

Quân tử ý chí bất diệt, đối kháng thiên ý.

Mà theo âm thanh vang lên, hạo nhiên chính khí ngưng tụ đến càng sáng chói.

Hạo nhiên chính khí kinh khủng, ngay lúc này, hóa thành vô số thanh kiếm của quân tử.

Những kiếm quân tử này, hội tụ thành biển, chém vào phía trên lôi kiếp.

Vì dân chúng lập mệnh.

Tìm con đường cho chúng sinh thiên hạ.

Hừng hực quân tử chi kiếm, thẳng tiến không lùi.

Lôi kiếp kinh khủng.

Cũng vào lúc này bị đánh tan.

Mà.

Lôi kiếp không ngưng tụ lại nữa.

Bóng người của Tô Văn Cảnh hiện ra, ông nhìn qua thiên tượng, im lặng không nói.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú lên thiên tượng, giống nhau đều im lặng.

Bọn họ không biết, phải chăng đã thắng Thiên?

Yên tĩnh.

Đại thế yên tĩnh.

Tất cả mọi người đang nhìn chăm chú, bọn họ hiếu kì cuối cùng sẽ như thế nào.

Nhưng mà.

Vào lúc này, lôi đình dần dần tan thành mây khói.

Trong chốc lát.

Tiếng hoan hô vang lên đinh tai nhức óc, vô số người vui mừng, nhóm người đọc sách càng nắm chặt lấy nắm đấm, theo suy nghĩ bọn họ, đây là một trận thắng lợi, đấu cùng thiên địa thắng lợi.

Thắng lợi như vậy, để tất cả người đọc sách cảm thấy phấn phởi, cũng cảm thấy vui sướng.

Chỉ là.

Ngay một khắc này, phía trên thiên khung, tất cả mây đen, tụ lại một chỗ, bao gồm lôi đình vừa xuất hiện.

Ngưng tụ thành một đạo ấn ký.

Lấy tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy, trực tiếp chui vào cơ thể Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận