Đại Hạ Văn Thánh

1225 Bất hủ chi ngôn, Tắc Hạ học cung, Đại Hạ bình khó, kế sách phế Vương(7)

"Cữu cữu, trước mắt tình hình tai họa ở các nơi nhất định phải lấy lương thực đến ổn định. Lại thêm lần này Thiên tai, tướng sĩ Đại Hạ cũng chịu khổ. Ý của điệt nhi là Long mễ của quận Giang Trung dùng để ổn định tình hình tai họa, giải quyết tốt hậu quả, khao thưởng tam quân. Cộng thêm kho lúa tồn trữ. Dù sao dân chúng một đường di chuyển, các nơi đều cần chuẩn bị tốt lương thực."



"Cho nên nhóm lương thực thu hoạch đầu tiên có tác dụng t lớn."



"Cữu cữu có thể hạ thánh chỉ, hướng thương nhân Đại Hạ mượn ngân. Dựa theo tiền lãi thanh toán nhất định. Đợi đến khi nhóm lương thực thứ hai của quận Giang Trung sản xuất ra, tất cả đều dễ nói rồi."



Cố Cẩm Niên không có ý định vận dụng nhóm Long mễ đầu tiên của quận Giang Trung. Hắn hiểu được ý của Vĩnh Thịnh Đại Đế. Ông ấy muốn bán gạo sau đó đổi lấy ngân lượng, từ đó giải quyết những chuyện này.



Nhưng chuyện này không cần thiết. Long mễ quận Giang Trung phải dùng tại trên lưỡi đao, để dân chúng ăn uống no đủ, định ra dân tâm.



Không thì chuyện di chuyển này sẽ rất khó làm.



"Hướng thương nhân mượn ngân sao?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ lại cũng không hề do dự, trực tiếp đồng ý.



"Thứ ba, đá kim loại thiên ngoại hôm nay, bất kể thế nào cữu cữu cũng phải nghĩ hết tất cả biện pháp. Dù là cùng Tiên môn tạm thời hoà đàm, đều phải dung luyện ra một vạn bộ trọng kỵ chiến giáp, nhất định phải có một vạn bộ."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, đưa ra chuyện này.



Bất kể như thế nào đều phải làm ra một vạn bộ chiến giáp. Hơn nữa còn là chiến giáp kỵ binh hạng nặng, không phải khinh kỵ binh.



"Chuyện này không có vấn đề gì lớn. Chỉ là Cẩm Niên, trẫm cũng muốn hỏi ngươi, ngươi muốn nhiều đá kim loại như vậy làm cái gì chứ?"



"Thứ này khó mà dung luyện. Ngươi mới vừa nói một vạn bộ, nếu như Tiên môn không đồng ý thì chỉ dựa vào người của Công bộ chí ít cần thời gian 5 năm mới có thể dung luyện ra một vạn bộ. Mà còn là toàn bộ Công bộ không làm gì, toàn lực phối hợp."



"Ngươi lấy được đá kim loại, chí ít có thể làm mấy chục triệu bộ trọng khí chiến giáp. Điều này có chút không cần thiết a?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế đối với điểm này hết sức tò mò.



Đá kim loại là tốt.



Nhưng không sai biệt lắm là được, một vạn cân cũng đủ. Cố Cẩm Niên làm đến một vạn vạn cân. Việc này liền có chút khoa trương, hoàn toàn không cần thiết.



Nghe thấy lão cữu nghi hoặc, Cố Cẩm Niên có một chút trầm mặc.



Hắn không biết nên làm sao đi giải thích loại học thuật như vật cân nhắc tiền giấy cùng với tiền vốn.



Cuối cùng Cố Cẩm Niên chỉ có thể lên tiếng.



"Cữu cữu, những đá kim loại này rất có tác dụng, về sau Vương triều Đại Hạ chúng ta có phát tài hay không chính là dựa vào những thứ này. Phải phái người đi trông coi, ở xung quanh đặt doanh trại. Chỉ cần năm vạn người là tốt rồi, nghiêm ngặt trông giữ, không cho phép có bất kỳ người nào ra vào."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, còn lại chờ sau khi hắn kết thúc ngộ đạo lại nói sau.



"Phát tài ư?"



Nói thật, cũng không phải Vĩnh Thịnh Đại Đế không tin đứa cháu ngoại sinh này. Hắn có thể văn có thể võ, Thánh tử Nho đạo, người mang khí vận Phật môn, có Tiên Linh căn Tiên môn. Cố Cẩm Niên coi như nói hắn chính là Thiên Đế chuyển thế, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng tin tưởng.



Nhưng quan hệ đến phát tài, ông thật không tin đấy.



Trước đó Cố Cẩm Niên không phải đang khắp nơi lôi kéo một đợt làm ăn sao?



Lúc đó mới qua bao lâu, non nửa năm thôi nhỉ?



Bạc đâu?



Dù sao ông cũng không nghe nói đám người này phát tài. Đương nhiên ông cũng biết, khoảng thời gian này Vương triều Đại Hạ xảy ra chuyện gì.



Nhưng sự thật bày ở trước mặt.



Trên phương diện mậu dịch, Cố Cẩm Niên khả năng có chút ý nghĩ, nhưng không đúng.



Phát tài là không thể nào.



Thiệt thòi nhỏ đã là tốt lắm rồi.



Cho nên nghe thấy phát tài, tận đáy lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn chưa tin.



"Khục."



"Cẩm Niên à, cũng không phải lão cữu nói gì ngươi nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Nho đạo mới là con đường duy nhất của ngươi. Chuyện ngân lượng tiền tài, nếu như ngươi thật sự thiếu, cữu cữu cho ngươi cũng được."



"Về sau, chuyện phát tài làm ăn ngươi đừng nhúng vào."



"Chờ mấy ngày nữa, đại thọ của trẫm sẽ đến, nghĩ đến các nơi đều sẽ dâng lên kỳ trân dị bảo. Đến lúc đó trẫm cho ngươi một chút, ngươi cầm đi bán đi, đem sổ sách thanh toán cho bọn người Thái tử. Dù sao nó cũng là Thái tử, mà lại xem tiền như mạng. Nếu như ngươi thật hãm hại nó, chờ sai này nó kế vị sẽ có chút ý kiến đối với ngươi."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.



Cũng coi như nhắc nhở một câu. Dù sao tính cách của Thái tử ông biết rõ, cả người chỉ có tiền trong mắt. Mắng nó vài câu, nó cũng không khó chịu. Nếu như muốn mượn của nó mấy văn tiền, so với ai khác đều khó chịu.



Cho nên vẫn là không cần sinh ra chuyện không hữu hảo.



Cảm giác được lão cữu không tín nhiệm mình, Cố Cẩm Niên cũng không đi giải thích. Cùng Hoàng đế so sánh thắng, Hoàng đế bị đánh mặt, kết cục có thể hiểu được, thua thì chính mình lại biệt khuất.



Còn không bằng không nói lời nào, để chính Hoàng đế tự mình thật vui vẻ không tốt sao?



"Cữu cữu, chuyện trọng yếu chính là mấy chuyện này. Các chuyện khác cữu cữu tự mình đến phụ trách."



"Điệt nhi xin cáo lui, dự định về nhà một chuyến, nhìn mẫu thân ta một chút."



Nói tới đây, Cố Cẩm Niên dự định về nhà một chuyến.



Mặc dù còn có không ít chuyện, nhưng không cần nói nữa. Triều đình tất nhiên có người có thể giải quyết, không thể chuyện gì đều để bản thân đứng ra.



"Được.”



"Ngụy Nhàn, chọn một loạt cống phẩm đưa đến Cố gia, cho Ninh Nguyệt đi."



"Lại viết một đạo thánh chỉ, ban thưởng cho Ninh Nguyệt danh hiệu Trường Thánh."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, vô cùng đơn giản một câu, lại ban cho vô thượng vinh diệu.



Hai chữ Trường Thánh đại biểu cho rất nhiều thứ.



Là vô thượng tôn xưng.



Mẫu bằng tử quý cũng chính là đạo lý này.



"Đa tạ bệ hạ."



Cố Cẩm Niên nói lời cảm tạ một tiếng, sau đó rời đi.



Đợi sau khi Cố Cẩm Niên rời đi.



Vĩnh Thịnh Đại Đế không khỏi cười cười, nhìn bóng lưng của Cố Cẩm Niên.



"Ninh Nguyệt quả nhiên là sinh ra một nhi tử tốt."



Vĩnh Thịnh Đại Đế vẻ mặt tươi cười.



Sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía bàn ngọc.



Trên bàn ngọc này, thình lình trưng bày một tấm giấy tuyên, mà trên giấy lớn, cũng viết mấy chữ.



[ ngựa đạp Hung Nô ]



Một canh giờ sau.



Cố Cẩm Niên trở lại Cố gia.



Giờ khắc này, toàn bộ Cố gia sớm đã là đông như trẩy hội, một số dân chúng còn chưa rời đi hoặc là vội vàng hồi kinh đều tụ tập tại bên ngoài phủ Quốc công, mang đến một chút lễ vật, biểu đạt ân tình đối với Cố Cẩm Niên.



Đối với chút lễ vật này, Cố Cẩm Niên để bọn hạ nhân toàn bộ nhận lấy, không thu ngược lại làm người sợ run.



Mà sau khi trở lại trong nhà.



Cố Cẩm Niên cũng ngay lập tức tìm mẫu thân của mình.



Khoảng thời gian này ra ngoài, Ninh Nguyệt công chúa cả ngày lo lắng.



Dù sao không có mẫu thân nào không xót hài tử nhà mình?



Cố Cẩm Niên về nhà một lần, liền đã trúng không ít mắng.



"Luôn yêu thích sính anh hùng, vương triều Đại Hạ không có ngươi không được sao?"



"Cữu cữu ngươi không phải Hoàng đế sao? Mấy thúc thúc kia của ngươi cũng không phải người không có khả năng. Làm sao chuyện gì đều để ngươi tới."



"Người khác đều nói ta sinh ra được một nhi tử tốt, sinh ra một Thánh nhân, đại anh hùng, nhưng vi nương không muốn đại anh hùng, ngươi có thể bình an, vi nương đã cao hứng."



"Niên nhi, ghi nhớ lời của vi nương. Về sau mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, không cần làm loạn, trời sập, có người cao gánh."



"Biết rõ chưa?"



Ninh Nguyệt công chúa lên tiếng, mắng thì mắng nhưng vẫn sẽ khóc, đích xác nơm nớp lo sợ.



Cố Cẩm Niên chỉ có thể trấn an cảm xúc của mẫu thân mình, liên miên cam đoan lúc này mới thấy được nét mặt tươi cười của mẫu thân.



Đúng vậy, ở trong mắt người khác, mình là chúa cứu thế, Thánh tử, còn là Hầu gia không tầm thường.



Nhưng ở trong mắt mẫu thân mình vẫn là đứa trẻ lỗ mãng.



Hai ngày này, Cố Cẩm Niên đều ở trong nhà.



Bồi mẫu thân mình hai ngày, lúc này mới rời đi phủ Quốc công.



Sau đó tiến về Văn cung.



Khoảng thời gian này trải nghiệm, để hắn có các loại ý nghĩ cùng tư duy bất đồng.



Cần lắng đọng thật tốt một chút rồi.



Nhưng mà sau khi Cố Cẩm Niên nhập Văn cung.



Một ít chuyện, cũng đang lặng yên không tiếng động an bài.



Nơi Cực bắc.



Nam tử trung niên nhìn qua ngàn dặm sông băng, chậm rãi lên tiếng.



"Cố Cẩm Niên nhập Văn cung, truyền xuống, có thể thôi động kế sách phế Vương rồi."



Ngày thứ hai.



Một đạo thánh chỉ truyền xuống vương triều Đại Hạ.



Cáo tri dân chúng, Thiên tai Đại Hạ, đã bình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận