Đại Hạ Văn Thánh

Chương 767 Từ chối nghị hòa! Tát mặt Tể tướng! Đại Hạ tuyên chiến! Hung Nô nổi giận!(3)

Mà giọng nói của Cố lão gia tử lại lần nữa vang lên.

“Đây là tướng sĩ phương trận thứ năm, Sơn Khôi quân, Đại Hạ. Tất cả có 172 người.”

“Mười ba năm trước đây, thành Thập Nhị biên cảnh thất thủ. Tướng sĩ trú thành Đại Hạ ẩn giấu ở bên trong thành, phản kháng Hung Nô, bị bắt sống sau đó ở trên lưng khắc lên hai chữ ‘chó Hạ’, lại lột da đưa về Đại Hạ ta.”

Cố lão gia tử bình tĩnh nói. Trong giọng nói không có bi thương cũng không có phẫn nộ mà là một loại bình tĩnh.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên nghe xong lời ấy không khỏi trầm mặc.

Ngay sau đó, Cố lão gia tử lại đi về phía trước mấy bước.

Ông chỉ vào một ụ đá lên tiếng.

“Lại nhìn.”

Giọng nói vang lên, Cố Cẩm Niên nhìn lại bên trên ụ đá trưng bày vài chiếc xương đùi.

“Ngày mười lăm tháng sáu, năm Vĩnh Thịnh, thành Thập Nhị thất thủ. Quân doanh thứ chín, Thiên Khôi quân có 240 người chiến đấu. Người Hung Nô bắt bọn họ quỳ xuống hô to con dân Đại Hạ như heo chó. 240 người của Thiên Khôi quân không một ai quỳ xuống, thà chết chứ không chịu khuất nhục.”

“Bị chém đứt xương đùi, vứt xác nơi hoang dã, chịu đủ loại tra tấn.”

Cố lão gia tử nói xong lời này, lại chỉ một hướng khác.

Cố Cẩm Niên đem mắt nhìn lại.

Nhưng làm cho người khác kinh ngạc chính là, bên trên ụ đá này có một cái nồi.

“Ngày mười lăm tháng sáu năm Vĩnh Thịnh, Hung Nô phá thành, đại quân tàn sát. Một gia đình trong đó đang dậy sớm nấu cơm không hề hay biết, binh lính Hung Nô xông vào trong nhà người này, chém giết nam tử, đem hài nhi vừa mới chào đời của gia đình này ném vào bên trong nồi nước đang sôi. Cái nồi này chính là chứng cứ phạm tội. Mẹ của đứa trẻ thì bị hơn mười tên cưỡng hiếp.”

Giọng nói của Cố lão gia tử vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì.

Nhưng ông ấy lại đi về phía trước một bước.

“Giờ Dần ba khắc ngày mười sáu tháng sáu, 15 đứa trẻ còn không đến mười tuổi bị người Hung Nô dùng chiến mã chà đạp mà chết, xương cốt toàn thân nứt vỡ.”

“Giờ Ngọ một khắc ngày mười sáu tháng sáu, thành Thập Nhị luân hãm, mấy ngàn dân chúng Đại Hạ bị tập trung lại. Có 3450 người, bất kể già trẻ, phụ nữ, trẻ em đều không có ai may mắn thoát khỏi.”

Cố lão gia tử nói đến từng chuyện. Ngữ khí của ông nhìn như bình tĩnh nhưng mỗi chuyện lại khiến cho Cố Cẩm Niên xúc động rất lớn.

Nhất là nhìn thấy loại chứng cứ phạm tội này. Trong lòng sao có thể bình tĩnh?

Rất nhanh, Cố lão gia tử đi đến trước một chỗ ụ đá quái dị. Những ụ đá này không lớn nhưng lít nha lít nhít. Ít nhất phải có năm trăm trở lên.

“Ngày hai mươi mốt tháng sáu, người Hung Nô bắt đến 549 đứa trẻ chưa đến mười tuổi. Phong tỏa bốn phương đường phố, mặc cho những đứa trẻ này tùy ý đào vong. Mười tên linh lính Hung Nô cầm đao đuổi theo bọn trẻ. Nhìn thấy một đứa giết một đứa. Móc hai mắt, cắt đứt hai tay coi đó là chiến lợi phẩm. Mua vui cho binh lính Hung Nô.”

Sau khi nói đến đây, Cố lão gia tử trầm mặc.

Trong lòng của ông có một chút xúc động.

Lại đi về trước mấy bước.

Cố lão gia tử tiếp tục nói.

“Tướng sĩ Hung Nô cầm tù nữ tử Đại Hạ ta ở trên trong một lầu các. Hơn ba trăm người, nhỏ nhất là trẻ năm tuổi. Đêm hôm ấy, tiếng cười của người Hung Nô truyền khắp từ trong ra ngoài thành.”

“Sau đêm hôm đó, hơn 300 người đó không một ai còn sống.”

“Cẩm Niên.”

Cố lão gia tử nói đến đây đột nhiên lớn tiếng gọi.

Khiến cho Cố Cẩm Niên nhìn về phía trước.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên nhìn đến phía trước.

Trong nghĩa trang hoang vu xuất hiện một cái hố đá cực lớn. Bên trong hố đá xương cốt chồng chất như núi.

Khiến cho người kinh ngạc.

Cố lão gia tử nhìn đến chỗ xương trắng này, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh nói.

“Dân chúng thành Thập Nhị.”

“Xương cốt dân chúng thành Thập Nhị đa số đều ở đây.”

“Một người một xương.”

Lão gia tử lên tiếng. Ông dùng những lời nói đơn giản nhất nói ra mặt tàn khốc nhất của chiến tranh.

Bên trong hố to đâu chỉ là mười vạn xương trắng?

Thi cốt như núi.

Chỉ vẻn vẹn bốn chữ này.

Nhưng bây giờ bày trước mặt Cố Cẩm Niên.

Nhìn thấy tình cảnh này, Cố Cẩm Niên hoàn toàn trầm mặc.

Mà sau khi Cố lão gia tử chăm chú nhìn liền quay người vỗ bả vai của Cố Cẩm Niên nói.

“Cẩm Niên.”

“Ngươi ở chỗ này nhìn cho kỹ.”

“Chờ khi nào ngươi nghĩ rõ ràng vì sao bệ hạ nhất định phải thực hiện cuộc chiến tranh này.”

“Lúc nào trở về.”

Lão gia tử không nói thêm gì, quay người rời đi lưu lại Cố Cẩm Niên đứng một mình ở đây.

Sau khi lão gia tử rời đi.

Bên trong nghĩa trang càng lộ ra vẻ yên tĩnh cùng hoang vu.

Không có cái gì có thể kêu khóc về chuyện cũ, cũng không có kiến trúc gì hùng vĩ.

Nơi này ngoại trừ từng ụ đá và một vài đồ vật bên ngoài thì không còn bất cứ vật gì khác.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng đứng ở chỗ này.

Nhìn thấy tất cả.

Lão gia tử dùng phương thức đơn giản nhất nói cho Cố Cẩm Niên chuyện cũ thê thảm nhất của Đại Hạ.

Đây là một đoạn lịch sử.

Đây cũng là một chuyện đau xót nhất trong lòng con dân Đại Hạ.

Mười ba năm trước đây.

Hung Nô phá thành Thập Nhị Đại Hạ.

Chiến hỏa phân loạn, từng con chiến mã phi nhanh trong thành.

Giờ khắc này.

Từng tia sáng đen xuất hiện. Những tia sáng này nháy mắt quét sạch toàn bộ nghĩa trang.

Ở trong mắt người thường thì không có bất kỳ biến hóa nào.

Khí đen khiến cho trời đất biến sắc, nổi lên gió lớn khiến Cố Cẩm Niên khó mà mở được mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận