Đại Hạ Văn Thánh

Chương 790 Triều chính chấn kinh, trẫm không nghĩ tới, ngay cả chiêu này của trẫm Cẩm Niên cũng đã học trộm được!(5)

"Không."

Nhưng Trấn Quốc Công lại lắc đầu, trực tiếp loại bỏ ý định tiến công.

"Mặc dù nước Hung Nô bị đại thương nguyên khí, nhưng trong thành Thập Nhị vẫn có quân đội trông giữ, cho dù chúng có thể chiếm đóng, cũng phải đánh đổi khá nhiều."

"Trước mắt người nên khủng hoảng là Hung Nô."

"Bảo các tướng sĩ thu dọn chiến trường, mang hết chiến giáp hoàn chỉnh đi, còn có chiến mã Hung Nô, bắt lại toàn bộ, tiếp theo ta cứ đợi chúng chủ động tới cửa tặng lại thành Thập Nhị đi."

Trấn Quốc Công ngay lập tức nhìn thấu mọi chuyện, dưới tình hình chiến cuộc như thế này, Nước Hung Nô bị diệt sạch hai mươi lăm vạn đại quân, tuyệt đối là đại thương nguyên khí.

Vương triều Đại Hạ không cần thiết tiếp tục khai chiến.

Bởi vì đã thắng.

Trận đầu đã thắng.

Mà lại là toàn thắng.

Không, không phải toàn thắng, là cuồng thắng, tha hồ thắng.

Thành Thập Nhị đã là vật trong tầm tay, họ cần gì phải vội vàng đoạt lại?

Trước hết cứ để người Hung Nô tiếp tục chiếm lấy.

Nếu như Nước Hung Nô không nghị hòa, vậy liền đánh, phái thêm ba mươi vạn đại quân, phối hợp với năm mươi vạn đại quân bây giờ, đại quân ở biên cảnh có tổng cộng tám mươi vạn quân.

Rồi quét ngang thành Thập Nhị, nếu thực sự không được nữa, đến lúc đó để tôn nhi của mình ra tay tạo đá lửa ra oanh tạc tiếp một đợt.

Cùng lắm thì từ bỏ thành Thập Nhị.

Đánh thẳng đến Hoàng Long (Đánh thẳng vào sào huyệt địch).

Ngựa đạp vương đình.

Nước Hung Nô có tổng cộng bao nhiêu binh lực, Trấn Quốc Công quả thật không biết rõ ràng chính xác, nhưng đại khái thì vẫn tính ra được.

Thiết kỵ có hai mươi vạn là đến đỉnh, hiện tại chết mười vạn, còn thừa lại mười vạn.

Các binh chủng khác cộng lại tổng cho là sáu bảy mươi vạn, toàn dân giai binh thì toàn dân giai binh, nhưng dân binh có hơn được quân chính quy không?

Sáu bảy mươi vạn đại quân này phải trấn thủ bốn phía Đông Nam Tây Bắc, điều này sẽ đòi hỏi phải chia nhỏ quân ra.

Ta vây công bốn phía, còn sợ ngươi không khóc ư?

Về phần vương triều Đại Kim và vương triều Phù La sẽ viện trợ? Được thôi, bốn con đường đều bị tướng sĩ Đại Hạ đóng giữ, ngươi có bản lĩnh thì viện trợ đi, viện bao nhiêu cũng đều thành của Đại Hạ.

Vả lại dám quang minh chính đại ủng hộ Nước Hung Nô, đó chính là vạch mặt, đã vạch mặt thì đều kéo tất cả cùng xuống nước đi.

Muốn khai chiến toàn diện đúng không?

Đại Hạ hoàn toàn có thể phụng bồi tới cùng, xem thử ai thua?

Vương triều Đại Kim vẫn luôn muốn trở thành vương triều đệ nhất Đông Hoang, muốn trở thành một vương triều Trung châu thứ hai, họ vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ không nỡ hi sinh tướng sĩ.

Dù sao nếu Đại Hạ khai chiến toàn diện, vương triều Trung châu sẽ vui lòng viện trợ, Đông Hoang càng loạn mới càng tốt, mới có lợi với Trung Châu.

Tất cả đều gặp xui xẻo.

Vương triều Đại Hạ không may, vương triều Đại Kim càng không may, vương triều Phù La thì khỏi phải nói, đánh nhau thật, vương triều Phù La còn không phải dựa vào Đại Kim sao?

Cho nên, Trấn Quốc Công có thể dự liệu trước, vương triều Đại Kim sẽ trợ giúp nước Hung Nô, nhưng sẽ không giúp quá nhiều, nếu liên lụy đến lợi ích quốc gia của mình, chỉ sợ chúng sẽ bán đứng luôn nước Hung Nô không chút do dự.

Vì vậy, ông không vội lấy lại thành Thập Nhị ngay bây giờ.

Ông muốn không cần hi sinh một binh một tốt cũng lấy lại thành Thập Nhị biên cảnh, hơn nữa còn muốn nước Hung Nô nghị hòa bồi thường.

"Tuân lệnh."

Thiên tướng không nói lời vô ích, lập tức mang theo đại đội nhân mã rời đi, chạy tới chiến trường, bắt đầu nhặt chiến lợi phẩm.

Mà tin tức này cũng được mang đến kinh đô ngay đầu tiên.

Tin vui ngập trời thế này, Trấn Quốc Công sẽ không quên báo tin về cho kinh đô.

"Cẩm Niên."

"Lần này con đã lập được công lao vô hạn."

“Con thật sự đã cho gia gia một kinh hỉ."

"Cẩm Niên, lần này con khoan hãy đi, nếu Hung Nô vương vẫn ngoan cố ngu muội, con lại viết một bài thơ, nhất cử đoạt lại Thành Thập Nhị luôn."

Lão gia tử nhìn qua Cố Cẩm Niên, trong mắt đầy hưng phấn không biết để đâu cho hết.

Đời này gió to sóng lớn gì cũng đã gặp.

Nhưng loại chuyện này thật sự là lần đầu gặp được đấy.

Thậm chí ông đã bắt đầu chờ mong “Ngựa đạp vương đình”.

"Gia gia."

"Đá lửa này không nhất định là tôn nhi tạo ra."

"Ngài tuyệt đối đừng quá mê tín."

Nghe lão gia tử nói vậy, Cố Cẩm Niên vẫn phải nghiêm túc giải thích một phen, bởi vì chính hắn cũng không biết đá lửa này có phải mình tạo ra hay không.

Vạn nhất không phải, sẽ bất lợi cho chiến cuộc phía sau.

Nếu phải, cái đó còn dễ nói.

"Mặc kệ có phải hay không."

"Cứ thừa nhận trước."

"Công lao to lớn thế này con phải vơ lấy trước, biết chưa?"

Cố lão gia tử dùng võ đạo truyền âm, cực kỳ nghiêm túc.

"Biết rồi ạ."

Cố Cẩm Niên gật đầu.

Đúng vậy, không ai có thể chứng minh đã lửa này là mình mang tới, nhưng càng không có ai có thể chứng minh đá lửa này không phải mình mang tới nha?

Đã như vậy, công lao này không cầm thì phí.

Nhưng không hiểu sao, Cố Cẩm Niên hình như đã hiểu được lý do vì sao Lục thúc mình lại thích chực công lao đến thế.

Hóa ra đều là do lão gia tử dạy.

Mà cùng lúc đó.

Một chiếc thuyền rồng đang lao thẳng về phía kinh đô Đại Hạ bằng tốc độ nhanh nhất.

Linh Tinh ném liên tục vào trong thuyền rồng như không tốn tiền vậy.

Chỉ vì muốn nhanh chóng đem chiến báo truyền vào cung trong đầu tiên.

Đây cũng không phải là tin chiến thắng đơn giản, mà là một sự kiện lớn đáng mừng, thiên đại hỉ sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận