Đại Hạ Văn Thánh

Chương 682 Thánh hiền phía trước, chiếu sáng con đường thế nhân, ngọn lửa mới cháy lên, cũng không che lấp quang huy ngày xưa.(3)

Nhìn thấy Lỗ Nguyên.

Tô Văn Cảnh vẫn có chút kiêng kị, tên Tay Sét này không phải khoác lác, là danh tiếng hắn đánh ra được đấy.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

"Cẩm Niên, tại sao ngươi lại quay lại rồi?"

Tô Văn Cảnh chợt nhìn phía xa, hô to một tiếng.

Ánh mắt mọi người vội vàng nhìn về phía đó.

Đợi khi kịp phản ứng lại, Tô Văn Cảnh đã biến mất.

Ừm.

Chạy rồi.

Tô Văn Cảnh chạy, các đại nho bắt đầu ồn ào công kích, rất nhiều người cũng công nhận vậy.

Nhưng phần đông cũng chỉ là nói đùa, rất ít người nghiêm túc thật, dù sao trong lòng bọn họ cũng biết, sư phụ của Cố Cẩm Niên, Bán Thánh xứng hay không thì không ai biết, nhưng Đại Nho nhất định là không xứng rồi.

Dần dần, mọi người cũng lần lượt kết nhóm mà rời khỏi Khổng gia.

Lần gia yến này của Khổng gia, bọn họ nhìn thật sự đã ghiền, đến nỗi không kịp ở lại nơi này nữa, chuyện lần này không tranh thủ thời gian quay về khoe khoang, còn cất lại để ăn tết chắc?

Tuy nói kính Vấn Thiên đã chiếu mọi chuyện nơi này lên giữa thiên địa, nhưng bản thân dù sao cũng là tự mình tham dự đấy nhé, mọi người vẫn mong ngóng được khoe khoang đây.

Chậm thêm một chút sẽ không khoe được.

Lần lượt từng người rời đi, Khổng gia cũng sắp xếp rất trật tự.

Mặc dù gặp phải kiếp nạn này, nhưng đạo lễ nghi, Khổng gia vẫn hiểu rất rõ, không hề xem nhẹ mọi người.

Có lẽ bởi vì Khổng Thánh, Khổng gia gặp phải kiếp nạn này, ngược lại đã thu liễm sự phách lối.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết rõ.

Lần này Khổng Thánh đã khiến Khổng gia đi đến một bước ngoặt.

Nếu Khổng gia có thể hiểu rõ tâm ý của Khổng Thánh, còn có thể toả sáng mùa xuân thứ hai, dù sao Thánh Nhân thế hệ sau, chung quy vẫn là Thánh Nhân thế hệ sau, Khổng Thánh cũng chỉ trách tội một số người đã bị lợi ích ăn mòn nội tâm từng bước.

Không hoàn toàn trách tội tất cả mọi người Khổng gia.

Ví dụ Khổng Chính cũng coi như một điển hình tốt, cho nên nắm bắt được cơ hội lần này, Khổng gia chưa hẳn không thể tái khởi, lại thêm thế lực đã tạo dựng từ nhiều năm như vậy, bối cảnh bày ra ở nơi này.

Thuyền nát vẫn còn có ba cân đinh(Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa), huống chi Khổng gia vẫn chưa được tính là thuyền nát.

Nhưng muốn tiếp tục chèo chống con thuyền lớn Khổng gia này, nhất định phải cải cách, cải cách không tốt, nhất định sẽ diệt vong.

Đương nhiên tổng hợp mọi thứ lại, có một điểm nhất định phải chú ý, điểm này đó là.

Không nên đắc tội Cố Cẩm Niên.

Thời gian chưa đầy nửa canh giờ.

Tất cả khách khứa đều đã rời đi, phần lớn mọi người trực tiếp rời khỏi Khúc phủ, từng chiếc xe ngựa chạy khuất bóng, còn lại một phần nhỏ dự định ngày mai mới rời đi.

Mà ở trong Khổng gia.

Cũng chỉ trong nháy mắt trở nên thật quạnh quẽ.

"Koong."

Bỗng tiếng chuông vang lên trong Khổng gia, đây là tiếng chuông triệu tập Thánh Hiền Các.

Lập tức từng người lần lượt đi đến hướng của Thánh Hiền Các.

Một khắc sau.

Bên trong Thánh Hiền Các đã tụ tập hơn sáu mươi người, ngoại trừ mấy trưởng lão không cách nào chạy tới, trên cơ bản đều đến đủ.

Bảy mươi hai thánh hiền vĩnh viễn thiếu đi hai vị.

Khổng Tâm và Khổng Vô Nhai, một đã chết, một hiện tại chịu nỗi khổ Lôi phạt, có thể nói là sống không bằng chết.

Đợi thánh hiền đến đầy đủ.

Mọi người vẻ mặt rất khó coi, tiếng thở dài, tiếng cảm khái, vang lên khắp Thánh Hiền Các.

Gặp phải khó khăn này, Khổng gia thật sự đại thương nguyên khí, không chỉ mất hết mặt mũi, lực lượng cùng căn cơ bối cảnh đều bị tổn thất rất lớn.

Ba kiện Thánh khí, chỉ còn lại một kiện, còn không thể sử dụng.

Khổng Thánh xuất thế, lại dạy dỗ bọn hắn một trận, tổ tiên nhà mình giáo huấn người một nhà, thể diện này đã triệt để mất sạch.

Không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác.

Trong Thánh Hiền Các vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người không nói lời nào, từng người vô cùng im lặng.

Cũng vào lúc này.

Một giọng nói vang lên.

"Hôm nay tổ chức đại hội Thánh Hiền, có ba việc chính."

"Truyền Thánh Công tạ thế, Khổng Vũ đang còn vị thành niên, tạm thời sẽ do Khổng Chính, trưởng lão của Thánh Hiền Các, giữ chức vị của Truyền Thánh Công, chư vị cảm thấy thế nào?"

Đây là một vị lão giả đã tám mươi tuổi, trông dáng vẻ mười phần già cả, hắn bị tước sạch tài khí, chỉ sợ sắp phải rời khỏi trần thế.

Tài khí bị rút sạch, thương cân động cốt.

Nghe lão giả lên tiếng, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, sau đó đồng thanh nói.

"Chúng ta không có gì dị nghị."

Trước mắt, cũng chỉ có Khổng Chính mới có thể thay thế chức vị Truyền Thánh Công đời trước, dù sao Khổng Chính cũng đã vượt qua khảo nghiệm của Thước Thánh, còn xem như có thể cho Khổng gia cứu vãn một con đường sống.

Thấy mọi người đồng ý, lão giả nhẹ gật đầu, ngay sau đó nói tiếp.

"Thứ hai, Khổng gia phải cải biến quyết sách, từ nay về sau, trọng nho học, hiễu rõ đạo quân tử, những năm gần đây, Khổng gia vì lợi ích, chính xác đã làm rất nhiều chuyện không tốt, mặc dù là vì phát triển, nhưng lại đả thương căn cơ."

"Thánh tổ tước đi tài khí của chúng ta, thật ra cũng là đang nhắc nhở chúng ta, lúc trước khi Thánh tổ chưa hiển về, ta cũng không suy nghĩ nhiều, ngày hôm nay Thánh tổ hiển thế, tài khí của chúng ta cũng không phải là do Thánh tổ tước đoạt đi."

"Mà là tự mình gây ra, nếu như chúng ta có Hạo nhiên chính khí, Thánh tổ cũng sẽ không chém được tài khí của chúng ta."

"Từ nay về sau, phải khổ tâm nghiên cứu đọc sách, Khổng gia vẫn chưa thua, chỉ cần dốc lòng đọc sách, ngộ ra đạo thánh hiền, căn cơ của Khổng gia sẽ không sụp đổ."

"Chư vị cảm thấy thế nào?"

Hắn nói tiếp, hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Khổng Thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận