Đại Hạ Văn Thánh

1258 Tri Thánh, mới biết Thánh đạo khó! Đại Hạ trưng thu thuế, quận Giang Trung nộp thuế lương thực!(8)

Nghe được đáp án, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế thở dài nhẹ nhõm.

Đồng thời hỏi thăm chuyện thứ hai.

"Theo điều tra, là có người cung cấp chứng cứ phạm tội, tự mình đưa tới, nhưng lão nô cũng đã âm thầm điều tra từng việc một, những người này không nói dối, căn cứ Đại Nho vấn tâm, phát hiện bọn họ thật sự không nói sai, nhưng Đại Nho trả lời rằng, rất có thể là vấn đề sai lầm."

"Bọn họ không biết được nhiều tin tức, sinh ra hiểu lầm, cho nên mới luôn định tội Tần Vương."

Người sau trả lời, nói như thế.

"Hiểu lầm?"

"Có thể lợi dụng hiểu lầm, hãm hại lão nhị, nhóm người này thật đúng là lợi hại."

"Nếu không phải trong lòng trẫm còn có nghi ngờ, chỉ sợ đã thật sự bị chúng lừa gạt qua mắt rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lẩm bẩm.

Nhưng một lát sau, ông lắc đầu nói.

"Không."

"Chúng đoán được trẫm sẽ điều tra đến bước này, mục đích của bọn chúng không phải điều này, mà là muốn để trẫm cùng lão nhị, phụ tử ngăn cách."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, ngay lập tức, ông suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

"Bệ hạ."

"Nếu đã điều tra rõ ràng, không bằng trả lại trong sạch cho Tần Vương, nghĩ đến mấy ngày nay chịu nỗi khổ lao ngục, Tần Vương cũng đã tỉnh táo lại, trên đời này nào có ai ghi hận phụ thân của mình."

Ngụy Nhàn hỏi như thế.

"Không cần."

"Trẫm tự mình đi một chuyến."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhiều lời.

Trên thực tế, thật sự là ông có hoài nghi Tần Vương, nhưng làm phụ thân, sao có thể khinh thường nhi tử của mình?

Từ tận đáy lòng, Vĩnh Thịnh Đại Đế không cho rằng Tần Vương sẽ làm ra những chuyện này.

Nhưng tình thế ép buộc.

Thêm vào đó, ông cần phải làm như vậy, cho nên để Tần Vương chịu khổ.

Bởi vì ông cần phải mượn cơ hội lần này, tóm ra một số người.

Không bắt được nhóm người đó, đối vương triều Đại Hạ mà nói không phải chuyện tốt, đối với Cố Cẩm Niên mà nói, cũng không phải một chuyện tốt, đối với bất kỳ ai, cũng sẽ không phải chuyện tốt.

Bây giờ, ông muốn hóa giải đoạn ngăn cách này giữa phụ tử.

Khoảng hai khắc sau.

Trong thiên lao.

U ám vô cùng.

Tần Vương tóc tai bù xù, nhưng vẻ ngang ngược trên lông mày vẫn không thể che được.

Két két.

Cửa nhà lao mở ra.

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặc áo đen, chậm rãi đi vào trong phòng thiên lao.

Trong tay ông cầm một hộp bánh điểm tâm, trực tiếp đặt ở trước mặt Tần Vương.

Nhìn thấy phụ hoàng của mình xuất hiện, vẻ mặt Tần Vương bình tĩnh, ánh mắt vẫn chết lặng như trước.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói gì.

Mà ngồi yên lặng.

Qua một khắc sau, chậm rãi mở nắp hộp bánh điểm tâm ra.

"Đây là điểm tâm mà ngươi thích ăn nhất."

"Phụ hoàng biết, có một số việc là phụ hoàng làm không đúng."

"Nhưng ngồi ở vị trí này, sẽ phải cân nhắc rất nhiều chuyện."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Ông biết, ngày đó mình quá mức tuyệt tình, chữ chữ như đao, đâm vào trong lòng Tần Vương.

Nhưng có thời điểm, thân là Đế Vương, cũng có bất đắc dĩ của Đế Vương.

Tần Vương không nói gì.

Vẫn vô cùng trầm mặc như trước.

Lúc này, giọng của Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục vang lên.

"Thiên tai Đại Hạ, đá lửa rơi xuống kinh đô."

"Hai người Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn cầm hai quyển kinh văn Thánh Nhân đến."

"Còn có một người tên là Trường Vân Thiên, lại đưa ra nửa cuốn kinh văn Thánh Nhân Thiên Mệnh."

"Ngươi nói có kỳ quái hay không chứ."

"Quận Lũng Tây xảy ra chuyện, bọn họ không đến."

"Quận Giang Trung xảy ra chuyện, bọn họ cũng không đến."

"Núi lửa ở quận Đông Lâm này, không biết đã thiêu chết bao nhiêu tướng sĩ, cũng không cần kinh văn Thánh Nhân Thiên Mệnh, cho dù là một quyển kinh văn Thánh Nhân, cũng có thể giải quyết một nửa vấn đề."

"Nhưng hết lần này tới lần khác, lại xuất hiện ngay lúc này."

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói lời từ đáy lòng gì thêm, mà đàm luận chuyện này với Tần Vương.

"Quận Giang Nam quyên mười bảy vạn lượng bạc, theo lý đám thương nhân này hẳn sẽ rất hoang mang lo sợ, nhưng trẫm phái người đi, những thương nhân này lại lần lữa trì hoãn."

"Có đôi khi trẫm cứ suy nghĩ, là trẫm không có uy nghiêm, hay là những thương nhân này ai nấy đều là người thấy tiền sáng mắt, ngay cả mệnh cũng không cần?"

"Một năm trước, Cẩm Niên bị đuối nước."

"Sau đó quận Giang Ninh gặp nạn hồng thủy, sau đó quận Giang Lăng có trẻ con mất tích."

"Lúc này lại là thiên tai."

"Hôm nay đến lượt ngươi, một người đường đường là Vương gia lại bị người hãm hại."

"Ngươi không có suy nghĩ chuyện này rốt cuộc là như thế nào sao?"

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên.

Tự mình nghi ngờ.

Chỉ là, ánh mắt Tần Vương vẫn chết lặng như cũ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế không dừng lại.

Vẫn tiếp tục nói.

"Vương triều Đại Hạ bây giờ đang đi lên hướng cường thịnh."

"Có Cố Cẩm Niên ở đây, vững như bàn thạch."

"Muốn cản trở vương triều Đại Hạ, chỉ có phá hư từ nội bộ."

"Có người muốn vào triều làm quan, muốn trở thành Lý Thiện thứ hai."

"Nắm quyền lớn, nhắm vào Cẩm Niên, gây ảnh hưởng triều đình, phía sau người này có rất nhiều thế lực."

"Nhất là trong triều đình, chắc chắn có một người là hậu thuẫn mạnh nhất của hắn."

"Nhưng toàn bộ đều không thể ra mặt, cho nên hắn ta muốn để người khác tiến cử mình, người tiến cử không ngoài hai người, một người là Thái tử, một người chính là ngươi."

"Hắn tới tìm ngươi, giúp ngươi kéo tới một thế lực lớn mạnh, nhưng phụ hoàng biết tính cách của ngươi, ngươi nhất định sẽ không đồng ý."

"Nhất là người này còn uy hiếp được Cẩm Niên."

"Nhưng ngươi từ chối lại nằm trong dự liệu của bọn họ, bọn họ đã chuẩn sị sẵn hai tay, một tay trong đó, chính là vu hãm ngươi, để phụ tử ta sinh ra khoảng cách, ngươi sinh ra oán hận với trẫm."

"Bọn chúng biết, trẫm sẽ mượn cơ hội này, để ngươi đến đất phiên, mà trong lòng ngươi không phục, tất nhiên sẽ không muốn, cho nên bọn chúng xuất hiện cùng ngươi đạt thành hiệp nghị, từ đó để ngươi trở thành con cờ của bọn chúng, còn bọn chúng sẽ nâng đỡ ngươi đăng cơ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận