Đại Hạ Văn Thánh

588 Vắng vẻ Khổng gia, Cố Cẩm Niên kéo đầu tư, Vĩnh Thịnh Đại Đế khinh thường.(7)

Một vạn lượng hoàng kim một trù?

Giá tiền này quá mắc.

Có chút làm càn.

"Bẩm bệ hạ, hình như không có, nghe nói hôm nay Thái tử rất vui vẻ, hoàng hậu cũng thế, tâm tình Thái hậu tựa hồ cũng không tệ, bất quá có thể là bởi vì gặp được thế tử điện hạ."

Ngụy Nhàn nghĩ nghĩ, vẫn thành thật trả lời.

"Rất vui vẻ?"

"Ai ôi, những người này, cả đám đều bị Cẩm Niên lừa."

"Đoán chừng vốn ban đầu cũng không thu về được."

"Bất quá cũng tốt, miễn cho tìm trẫm đòi bạc."

"Ngụy Nhàn, chú ý tin tức một chút, nếu làm ăn thua lỗ, lập tức nói với trẫm, để người như Thái tử xuất ra một vạn lượng hoàng kim, thật sự phải thua lỗ, chỉ sợ còn khó chịu hơn so với cắt thịt hắn."

"Đến lúc đó trẫm lại đi an ủi bọn hắn một chút."

"Từng người, chờ hối hận đi."

"Nhất là Thái tử, phàm là có nửa điểm bộ dáng của trẫm, cũng sẽ không bị Cẩm Niên lừa gạt."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói vậy.

Cũng không phải bất mãn, chỉ là cảm thấy đám người này suy nghĩ quá đương nhiên.

Như Cố Cẩm Niên, còn dẫn bọn hắn làm ăn kiếm tiền?

Rõ ràng chính là hố người mà.

Bất quá hắn cũng sẽ không nói ra, thứ nhất Cố Cẩm Niên làm hết thảy, cũng là vì cấu tạo tình báo.

Thứ hai, dù sao cũng không phải mình lỗ bạc.

Thứ ba, cũng là cho bọn hắn một cái giáo huấn thật đau, để bọn hắn đánh bóng cảnh giác cao độ.

Ăn thiệt thòi nhỏ mới nhớ lâu.

"Bệ hạ, muốn nói với Thái tử một tiếng hay không, nhắc nhở một chút? Nghe nói Thái tử còn chưa giao bạc."

Ngụy Nhàn ngẩng đầu, nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi như thế.

"Không được."

"Để hắn ăn chút thiệt thòi đi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lắc đầu.

Người sau thoáng trầm mặc, cũng không nói gì.

Chủ yếu là thế này nhé.

Hôm nay hắn gặp qua Thái tử, Thái tử có đầu óc buôn bán hay không thì hắn không biết, nhưng tuyệt đối không ngốc, có thể kiếm bạc hay không trong bụng cũng nắm chắc.

Nếu không thể kiếm, Thái tử có thể hài lòng thành cái dạng đó ư?

Nhưng hắn không có khả năng ngỗ nghịch Hoàng đế, cũng không có khả năng khiêu chiến cùng Hoàng đế.

Dù sao không có quan hệ gì với hắn, nói ít thì tốt hơn.

Cùng lúc đó.

Thư viện Đại Hạ.

Trong hành lang.

Bốn mươi, năm mươi người đang ở trong đại sảnh sắc mặt người này còn âm trầm hơn so với người khác.

Trong bốn mươi, năm mươi người này có một phần là người Khổng gia, còn lại thì là Đại Nho các nơi.

Bọn hắn chờ từ giờ Dần hôm qua tới bây giờ, đều không chờ được Cố Cẩm Niên xuất hiện.

Chỉ bất quá những Đại Nho này đều có chút tu dưỡng, cũng không nói gì.

Nhưng mấy người trẻ tuổi không khỏi lên tiếng nói thầm.

"Đợi gần một ngày, đời này thế tử điện hạ vẫn không hiện thân."

"Cho dù xem thường chúng ta, cũng không làm như vậy được chứ?"

Thanh âm vang lên, rước lấy một số người ném ánh mắt qua.

Người đó lập tức ngậm miệng, cúi đầu không dám nói gì.

"Chư vị, xem ra thế tử điện hạ hẳn là có việc phải bận rộn."

"Chúng ta vẫn nên tĩnh tâm chờ đợi."

Đại Nho Khổng gia nói, sắc mặt hiền lành, không có nửa điểm không vui.

Hắn vừa lên tiếng, mọi người nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời.

Mãi cho đến giờ Mão.

Có vài Đại Nho không nhịn được, trực tiếp đến phòng khách nghỉ ngơi.

Mà người Khổng gia, lại một mực chờ đợi ở nơi này.

Đồng thời còn nhờ người ta hỗ trợ, lại đi báo cho Cố Cẩm Niên một tiếng.

Mãi cho đến giờ Tỵ.

Trong phủ Tần Vương.

Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc bước ra khỏi vương phủ.

Hai người tâm trạng không tốt lắm.

Bọn họ đợi suốt một đêm, đều không chờ được Mỹ Cơ.

Nhưng cũng không có ý định nói ra, chỉ có thể thở phì phò rời đi.

Nhất là Cố Cẩm Niên, hắn cũng đã nghĩ xong lời dạo đầu nói thế nào rồi, kết quả ngồi một đêm, sửng sốt phát hiện chuyện gì cũng không phát sinh.

Về sau ai còn nói loại lời này, Cố Cẩm Niên đánh dập đầu chó hắn ta.

Chờ sau khi rời đi phủ Tần Vương.

Cố Cẩm Niên vẫn không về thư viện, trực tiếp đi tìm Ngụy Vương một chuyến, dù sao kéo đầu tư cũng không quan tâm có quen biết hay không.

So sánh với Tần Vương nhiệt tình, Ngụy Vương vẫn ổn, nghe thấy làm ăn, Ngụy Vương suy nghĩ một lát, cuối cùng từ chối.

Bởi vì.

Cảm thấy không có lời chứ sao.

Ngụy Vương cự tuyệt, Cố Cẩm Niên không dài dòng, trực tiếp rời đi.

Cũng không có cảm giác gì.

Làm ăn không phải là thế này ư, ngươi lại không dám nói trăm phần trăm kiếm được bạc.

Sau khi Cố Cẩm Niên đi ra, lại về Cố gia một chuyến, cùng cha mình nói một chút, ý tứ lão cha rất đơn giản, mặc kệ Cố Cẩm Niên làm buôn bán gì ông đều ủng hộ.

Nhưng bạc không nằm trên tay ta, tìm nương ngươi đi.

Sau đó, ngồi ở Cố gia hơn một canh giờ, mẫu thân Lý thị đáp ứng, bạc cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới cho được.

Lại đi trong nhà quốc công võ tướng có quan hệ tốt cùng lão gia tử, sau khi nói chuyện, kéo thêm được bốn năm người nhập trù.

Đến đêm khuya, tùy tiện tìm một tửu lâu rồi vào ở.

Ngày hôm sau Cố Cẩm Niên chạy đến lục bộ một lần, tiện thể tìm mấy thúc thúc của mình.

Ngũ thúc ý tứ rất đơn giản, không có hứng thú.

Lục thúc càng trực tiếp hơn, cảm thấy rất hứng thú, bất quá không có bạc, có thể miễn phí tính không cho hắn một phần.

Về phần lục bộ càng thẳng thắn hơn.

Lại bộ Thượng thư không gặp mình.

Hộ bộ thượng thư gặp mình, vừa mới bắt đầu nói vài lời, Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn đã lấy lý do bận công sự rồi từ chối.

Hình bộ Thượng thư không gặp.

Binh bộ Thượng thư vội vàng sự tình đánh trận, phái một viên ngoại lang ứng phó một chút rồi thôi.

Công bộ Thượng thư rất nhiệt tình chiêu đãi Cố Cẩm Niên, chỉ là ngồi một hồi, Cố Cẩm Niên bèn rời đi.

Bởi vì, công bộ quá nghèo, mấy bộ khác người ta tốt xấu cũng sẽ pha trà tốt mời khách.

Công bộ trực tiếp pha loại trà mà bên ngoài bán mấy lượng bạc tầm mười cân, lá trà ngâm nước sôi nở ra, miễn cưỡng uống xuống.

Loại điều kiện này, còn nói làm ăn cái gì.

Không thể không nói đó là, tài chính Đại Hạ là thật sự không ổn, đám quyền quý này đều nghèo.

Đương nhiên cũng có thể là đám người này che giấu.

Bất quá mặc kệ như thế nào, lần này thu hoạch vẫn không ít.

Kể từ đó.

Đã qua ba ngày.

Lúc này, bầu không khí trong thư viện Đại Hạ mười phần u ám.

Cố Cẩm Niên mới từ quán trọ đi ra.

Giang Diệp Chu đã nhanh chóng chạy tới.

"Cố huynh."

"Thư viện đã náo lên rồi."

Giang Diệp Chu sắc mặt lo lắng, từ quán trọ nhìn thấy Cố Cẩm Niên, trực tiếp chạy đến nói vậy
Bạn cần đăng nhập để bình luận