Đại Hạ Văn Thánh

Chương 179 Giết Nho, bỏ tù văn thần! Hoàng lệnh ở đây, người ngỗ nghịch giết không tha.

Thư viện Đại Hạ.

Đội quân thiết kỵ phi nhanh mà chạy đến, cuốn theo cát vàng bay lên mù mịt.

Huyền Vũ quân là kỵ binh tinh nhuệ của Đại Hạ, trú đóng bảo vệ kinh thành.

Mà lúc này, Cố Ninh Phàm mặc thiết giáp, ánh mắt mang theo sát khí, dẫn đầu một ngàn Huyền vũ quân chạy đến.

Huyền Vũ quân đi tới, từng người đều mặc thiết giáp, đầu đội mũ sắt che mất dung mạo chỉ có thể thấy được ánh mắt.

Ai cũng đằng đằng sát khí.

Đây mới là đội quân tinh nhuệ thực thụ, sát khí trong mắt có thể chứng minh hết thảy.

"Kẻ nào dám bắt nạt đại chất tử của ta?"

Một tiếng thét vang đầy giận dữ.

Huyền Vũ quân xuất hiện lập tức bao vây toàn bộ mấy ngàn người đọc sách.

Cố Ninh Nhai cưỡi chiến mã đi giữa đám người, ánh mắt rơi vào mấy kẻ Vương Tuyền trước tiên.

Đại quân đến đây.

Khiến cho đám người đọc sách sắc mặt trắng bệch, trong lòng không hiểu sao có chút khiếp đảm.

Người xưa có câu, tú tài gặp quan binh, dù có lý cũng nói không rõ.

Huống hồ đây không phải binh, đây là tướng, vị tướng thống lĩnh thật sự.

"Cẩm Niên, con có bị thương không?"

Cố Ninh Phàm rất nhanh đem ánh mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên, trực tiếp hỏi Cố Cẩm Niên có bị thương hay không.

"Tam thúc, tạm thời không sao."

Cố Cẩm Niên trả lời.

Cố Ninh Phàm gật đầu một cái, sau đó lại quay sang nhìn đám người đọc sách, ánh mắt rét lạnh.

"Kẻ nào dẫn đầu gây chuyện?"

Cố Ninh Phàm lên tiếng hỏi, ngữ khí lạnh như băng, chất vấn đám người.

Trong lúc nhất thời, sự kiêu căng của đám đông đã bị đè bẹp, từng kẻ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên nói cái gì.

"Đại nhân, hôm nay chúng ta đến đây để đòi công đạo, ngài thân là tham tướng của Huyền Vũ quân, tự mình mang binh đến là có ý đồ gì?"

Giọng nói của Vương Tuyền vang lên.

Vào lúc quan trọng này, hắn ta lựa chọn lấy cứng đối cứng.

Nhưng ngay lập tức.

Vút.

Cố Ninh Phàm mạnh mẽ rút roi ngựa ra, đánh lên mặt Vương Tuyền.

Một roi này hạ xuống, gương mặt thanh tú anh tuấn của Vương Tuyền nháy mắt đã bị rách toác, máu tươi chảy ròng ròng.

Cơn đau xuyên thấu khiến Vương Tuyền ôm mặt, kêu gào thảm thiết.

"A a."

Tiếng gào thét như heo chọc tiết vang lên, Cố Ninh Phàm là ai? tham tướng Huyền Vũ quân, là võ phu, một roi quất thẳng lên mặt thì đau đến mức nào?

Tất cả mọi người bị hù dọa.

Thậm chí Đại Nho Vương Vân cũng không nhịn được mà nhíu mày.

"Nói nhảm, lão tử hỏi các ngươi là ai cầm đầu, ngươi ở đó lôi kéo tán dóc với lão tử cái gì?"

"Còn quản lão tử tại sao mang binh? Ngươi muốn nói lão tử tự mình mang binh có phải là muốn tạo phản không, đúng chứ?"

"Muốn chụp mũ cho lão tử ư? Ngươi muốn chết à?"

Cố Ninh Phàm rất hung bạo, một roi này quất xuống, còn quản ngươi ba bảy hai mốt gì chắc, muốn chụp mũ(vu oan gán tội) cho ông đây sao? Nằm mơ đi.

Cách đó không xa.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng nhìn mọi chuyện diễn ra, còn trong lòng lại chép miệng cảm thán, may mắn người này là Tam thúc mình, chớ đổi thành làm địch nhân, kẻ xui xẻo chính là hắn rồi.

Sau này muốn chụp mũ còn phải nhìn người, chụp người đọc sách còn tốt, chứ chụp loại làm lính này thì phải cẩn thận, nếu không một roi đánh xuống, ai chịu nổi?

"Tham tướng đại nhân, chuyện này ngài có chút quá đáng."

"Mặc dù hắn khẩu xuất cuồng ngôn, nhưng cũng không thực sự làm sai chuyện gì."

Vương Vân lên tiếng, mặc dù ông ta cũng chán ghét hành vi của đám người đọc sách này, nhưng vừa bắt đầu đã cho một roi vẫn là hơi quá đáng nhỉ?

"Không quan hệ với ngươi."

Cố Ninh Phàm liếc mắt nhìn đối phương, nể tình đối phương là Đại Nho nên ngữ khí của ông không hung ác lắm.

Ông cầm roi ngựa trong tay, một lần nữa nhìn chằm chằm vào đám người đọc sách.

"Cố đại nhân, chúng ta cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn, dù chúng ta tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức, nhưng cũng chưa động thủ, còn ngươi lại trực tiếp động thủ luôn, quá mức tàn nhẫn."

"Vương Tuyền huynh nói chuyện khách khí, cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng mà ngươi đã ra tay tàn nhẫn như vậy, Cố gia các ngươi có xứng làm gia tộc đệ nhất Đại Hạ không?"

"Chúng ta là người đọc sách, là môn sinh của thiên tử, ngươi tự mình điều binh, trấn áp trung thần nghĩa sĩ chúng ta, hôm nay ta phải nhìn xem đao của Cố gia ngươi lợi hại, hay là hạo nhiên chính khí của chúng ta lợi hại hơn, chư vị không cần phải sợ hãi, chúng ta có ba bốn ngàn người, hắn có bản lĩnh giết sạch không, ngược lại ta cũng muốn xem xem hắn dám hay vẫn là không dám."

Cố Ninh Phàm chạy đến, khiến họ bị áp chế kiêu ngạo, nhưng khi có kẻ tiếp tục ngầm châm ngòi, cảm xúc của đám người lại lập tức dâng trào.

Cộng thêm nhìn thấy thảm trạng của Vương Tuyền, họ nhất thời hoảng sợ, nhưng cũng ngầm tức giận.

Nghe thấy những lời nói phát ra từ đám đông.

Cố Ninh Phàm cười lạnh.

"Huyền Vũ quân nghe lệnh."

"Giương nỏ."

Ông cất cao giọng, thanh âm lạnh như băng.

Ngay tức khắc, một ngàn thiết kỵ đồng loạt giơ nỏ cầm tay lên, dưới ánh mặt trời những đầu mũi tên phản xạ lóe sáng.

Đây là Tinh thiết nỏ(nỏ sắt), vũ khí với sức sát thương rất lớn, trong vòng năm trăm bước có thể bắn xuyên qua võ giả Nhục Thân cảnh viên mãn, chớ nói mấy ngàn người đọc sách, dù tăng gấp đôi số lượng thì chỉ một vòng tinh nỏ bắn giết, trên cơ bản toàn bộ đều sẽ bị giải quyết hết sạch.

"Không thể."

"Cố Ninh Phàm, vũ khí không thể giết nho, bọn họ chung quy là người đọc sách, nếu giết họ, sẽ gây ra họa lớn."

"Cố gia cũng không gánh nổi, không được càn rỡ."

Vương Vân là người đầu tiên lên tiếng ngăn cản, trong ánh mắt đầy kinh hoảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận