Đại Hạ Văn Thánh

1307 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(13)

Nhưng đối với Dương Khai mà nói, ông ấy rất thất vọng, mới chỉ tiêu có năm mươi tám vạn lượng bạc trắng.

Còn tới một ngàn chín trăm bốn mươi hai vạn lượng bạc trắng, làm sao tiêu cho hết?

Trở lại Lễ Bộ.

Dương Khai bảo mọi người để chiến lợi phẩm ở đó đã, sau đó nói cho họ biết tình hình trước mắt.

Ý của Cố Cẩm Niên rất rõ ràng rất đơn giản, cầm bạc tiêu xài, có thể tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiên, mà nhất định phải cho người khác nhìn thấy quá trình tiêu xài hưởng thụ của bọn họ.

Nếu không phải vì vậy thì tiêu hết đám bạc này có gì mà khó? 

Chia đều cho tất cả mọi người là được rồi chứ sao.

Thậm chí ông ấy cũng đã chi ra một phần bạc để mọi người chia đều rồi.

Phần còn lại, thật sự rất nhiều.

Vậy nên bây giờ phải lắng nghe ý kiến của mọi người, xem xem có thể tiêu tiền vào cái gì nữa.

"Dương đại nhân, ta có một ý tưởng, không phải  chúng ta vẫn luôn mong muốn xây dựng một tòa miếu sao?"

"Tại sao Bộ Lễ chúng ta không góp tiền để xây dựng một ngôi miếu cho các nhà hiền triết? Chúng ta sẽ mời những thợ thủ công giỏi nhất để chạm khắc các nhà hiền triết xưa và xây dựng một thư viện thật lớn. Thứ nhất, nơi đó sẽ được các thế hệ sau này ngưỡng mộ, thứ hai, đó cũng được coi là thành tích của Lễ Bộ chúng ta.”

Một quan viên mở lời đưa ra đề nghị.

"Cái này được, cái này được."

"Vậy ngươi nhanh chóng lên kế hoạch, coi xem cần chi bao nhiêu bạc, phải nhớ mời thợ điêu khắc tượng giỏi nhất đó."

Dương Khai nhanh chóng gật đầu.

Cái kế hoạch này tốt, ông ấy sẽ chi tiền.

"Dương đại nhân, nếu đã xây dựng miếu hiền triết, thì ngài xem thử việc xuất bản sách thế nào? Sử dụng sách mà chúng ta viết , in ra trăm vạn cuốn, phát cho học trò nghèo khổ các nơi, để cho các thư viện nhỏ cũng có sách dạy và đọc, ngài thấy như thế nào?"

Thêm một người đề nghị, mà ý tưởng này cũng rất tốt

"Rất chuẩn."

Dương Khai lại gật đầu, tính toán sơ bộ, cùng lắm chỉ trăm vạn lượng bạc, vẫn chưa xài hết bạc.

Nhất thời, cả đám người rơi vào lúng túng.

Thật ra các vấn đề bình thường như ăn uống, ở dùng, kể cả mua đồ đạc linh tinh thì có thể tiêu xài bao nhiêu bạc cơ chứ?

Ngươi xem, gần như vét sạch Văn Bảo Trai, cũng mới tiêu năm mươi tám vạn lượng bạc trắng.

Xây một tòa miếu hiền triết, cứ cho là đắt chút, cũng chỉ cần hai trăm vạn lượng bạc là đủ rồi.

Xuất bản sách thì sao chứ, 20 cuốn sách, in ra hai trăm vạn bản, mới có bao nhiêu bạc đâu? In năm trăm vạn bản cũng không cần bao nhiêu.

Dương Khai không nghĩ ra được nên tiêu tiền vào việc gì, chính xác mà nói, bọn họ là người đọc sách, cũng không thể cá cược cờ bạc, cũng không muốn tiêu tiền vào những thứ mà mình không thích.

Ví dụ như mua quần áo giày ủng này kia, bọn họ không quá ưa thích.

Cuối cùng, Dương Khai nghĩ lại, kêu mọi người cứ từ từ nghĩ thử, dù sao Lễ Bộ cũng có rất nhiều người, ước chừng 1000 người, trong khoảng thời gian này, các nhu cầu của mọi người như ăn uống, sinh hoạt, vui chơi đều sẽ do Lễ Bộ chi trả

Nhưng cẩn thận tính lại, cũng vẫn chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.

Quá nhiều tiền cũng khiến người ta đau đầu.

Mà chịu thôi, tiền đến quá  đột ngột, mà lại là một con số khổng lồ như vậy, nhất thời cũng không nghĩ ra được phải tiêu như thế nào.

Tính ra, Công Bộ và Lễ Bộ còn còn tiêu xài có lý trí.

Ngày lúc này, bên phía thành Tây

Tần Vương phi và Thái tử phi đồng thời xuất hiện ở phía thành Tây, thành Tây vốn là nơi ở của kẻ có tiền, hàng hóa ở đây cũng toàn là đồ đắt tiền cao cấp.

Thi thoảng ngày thường cũng sẽ có một số quan to quyền quý tới đây.

Mà hôm nay, Tần Vương phi bên phải, Thái Tử phi bên trái, trên mặt hai người vô cùng bình tĩnh,nhưng cách xài tiền, khiến cho mọi người có chút không thở nổi.

Trong một cửa hàng tơ lụa.

Thái Tử phi bước vào, không đợi chưởng quầy mở miệng giới thiệu, chỉ vào mấy thớt vải, lời nói nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự khoa trương.

"Ngoại trừ mấy cái này, còn lại ta lấy hết."

"Vân Thúy, đem những tấm lụa này về phủ cho bọn hạ nhân đặt may y phục."

Thái tử phi mở miệng dặn dò, sau đó lại đi đến cửa hàng khác.

Để lại trưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa, mặt mày choáng váng chưa tiếp thu được chuyện này.

Tơ lụa trong cửa hàng của ông ta, một thớt năm trăm lượng bạc, một số thớt lụa có giá trị cả ngàn lượng, mua hết tất cả, nghĩa là cả loại một ngàn lượng một thớt cũng mua  .

Có cần phải khoa trương như vậy không?

Mà Tần Vương phi lại càng khoa trương hơn.

Đi thẳng tới tiệm ngọc nổi tiếng nhất thành tây, cũng chẳng đợi chưởng quỹ mở miệng, nha hoàn bên cạnh nàng đã lên tiếng.

"Mang những ngọc khí quý nhất của cửa hàng các người ra đây, thứ gì thấp hơn năm vạn lượng bạc thì đừng lấy, ô uế mắt của Vương Phi nhà ta."

Tần Vương phi bình thường cũng tiêu xài không ít, nhưng tiêu phá tới mấy vạn lượng bạc thì lại khác nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận