Đại Hạ Văn Thánh

1305 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(11)

Nhưng mà.

Toàn bộ quan viên Công Bộ đều trợn mắt há mồm.

Một người lãnh hai trăm lượng bạc?

Bao trọn Thiên Hương Uyển trong vòng bảy ngày?

Mỗi người hai thớt tơ lụa?

Còn tới Bảo Trai Các lấy ba đôi giày mới?

Con mẹ nó chứ, đây tổng cộng là tiêu xài hết nhiêu bạc a?

Nhìn kĩ những xấp tơ lụa này, có người tinh mắt nhận ra, không khỏi kinh hãi thốt lên.

"Đây là tơ lụa Mạn Vân nổi tiếng, một thớt ít nhất hai mươi lượng bạc a?"

Giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.

Mẹ nó.

Đây là tham ô bao nhiêu bạc a?

"Vương đại nhân."

"Ngài đây… rốt cuộc là chuyện gì nha?"

"Nhà kho của chúng ta làm sao có nhiều bạc như vậy?"

"Chẳng nhẽ ngài dùng bạc để làm thuyền rồng rồi? 

Từ Vân nuốt ngụm nước bọt, giọng nói cũng phát run, Công Bộ tuyệt đối không có nhiều bạc như vậy, lại còn cho một người lãnh hai trăm lượng bạc?

Toàn bộ Công Bộ khoảng chừng bốn trăm quan viên, một người hai trăm lượng tính ra là tám vạn lượng bạc trắng, còn cả những thứ này thứ kia linh tinh, chí ít cũng phải tầm mười hai mười ba vạn lượng?

"Bạc để làm thuyền rồng không phải trong tay Hộ Bộ sao?"

"Lão phu làm sao mà lấy được?"

"Ăn nói lung tung."

Vương Khải Tân hơi không vui, sau đó, ông ấy lôi một xấp ngân phiếu thật dày từ trong túi ra, mệnh giá trên ngân phiếu đều là ngàn lượng.

Tính ra ít nhất cũng năm sáu mươi vạn lượng.

"Cầm lấy"

"Những thứ này lão phu đã thanh toán hết rồi."

"Còn số bạc này các ngươi cầm đi, tiêu xài cho Công Bộ chúng ta, ăn uống mặc dùng, thời tiết nóng như thế này, mua nhiều băng đá chút, nếu vẫn không ổn thì mua lại mấy cửa hàng bán băng đá để họ phụ trách cung cấp băng cho Công Bộ luôn.”

"Nêu xài hết bạc rồi thì nói với ta."

"Còn nếu tiêu xài không hết thì chia ra cho mọi người cũng được."

"Mà nhỡ không đủ thì cứ tới tìm ta."

"À đúng rồi, lần trước là ai nói Hộ Bộ có trà Đại Vụ ngon lắm đúng không? Mua một ngàn cân đi, một người mang về một cân mà uống, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường chúng ta."

Vương Khải Tân mở miệng, hào khí ngút trời, một phát đòi mua một ngàn cân trà Đại Vụ, trà này một cân hai trăm lượng bạc, một ngàn cân là hai mươi vạn lượng.

"Cái này, cái này, cái này…Thượng Thư đại nhân, ngài đừng đùa ta nữa."

Từ Vân sắp khóc tới nơi rồi.

"Nếu ngươi không tin thì đi Hộ Bộ hỏi thử đi."

"Cất ngân phiếu cẩn thận, chút nữa ra ngoài mua đồ với ta, hồi nãy ta có ưng mắt hai đôi ngọc như ý, mua về đặt ở đại sảnh Công Bộ."

"Được rồi, các ngươi còn lo lắng cái gì nữa."

"Không cần mấy thứ này hả?"

"Nếu không cần thì ta đưa cho Binh Bộ nha."

Vương Khải Tân hét to một tiếng.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có phúc mà không biết hưởng thì là đồ con rùa.

Lập tức, quan viên Công Bộ từng người từng người bước tới lấy đồ.

Miệng của mỗi người đều cười toe toét.

Nhưng mà so với Công Bộ ồn ào náo nhiệt. Lễ Bộ lại có vẻ vô cùng an tĩnh.

Bên trong Lễ Bộ.

Tất cả quan viên tụ tập lại đại sảnh.

Dương Khai trực tiếp giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả cho đám người nghe.

Sau khi nói xong.

Dương Khai đứng dậy, giống như Vương Khải Tân, lôi một xấp ngân phiếu dày thật dày ra.

"Dựa theo ý của Hầu gia."

"Số bạc này chúng ta cứ tiêu xài thỏa thích."

"Nhưng mà chúng ta là Lễ Bộ, ít nhiều gì cũng phải giữ mặt mũi, vừa nãy ta nghe người ta bàn tán, Công Bộ Thượng thư giống như mấy tên nhà giàu mới nổi, mua một đống đồ."

"Lão phu cảm thấy như vậy  không ổn."

"Chúng ta tiêu xài phải lý trí một chút, vậy nên tí nữa ta sẽ dẫn mọi người đi mua những thứ mà trước kia chúng ta muốn mua nhưng không có tiền để mua, các vị thấy vậy có được không?"

Dương Khai nói chuyện có chút khách khí.

Mà đám người nghe xong thì như chết lặng.

Tạm thời chưa lấy lại được tinh thần.

Lễ Bộ không nghèo.

Nhưng tuyệt đối không giàu có gì.

Chủ yếu là do sống ở kinh đô, với bổng lộc quan lại triều đình, nói thật ra thì có dư được đồng nào, có mua được cái hay ho sao?

Mà lại Đại Hạ đối với quan viên vô cùng hà khắc, dưới chân thiên tử mà dám tham ô thì chỉ có một con đường chết, cho nên đám quan viên Lễ Bộ thưởng mở miệng ra là “văn nhân ngông nghênh”, phất tay áo ngạo nghễ mặc đời.

Nhưng thật ra là không có bạc.

Nếu có bạc thì nhất định sẽ mua này mua kia, phải mua những thứ mình thích, ví dụ như Vân Tư Hồng Nghê, thứ này rất quý giá, năm trăm lượng bạc, nếu bọn họ muốn, đương nhiên sẽ có người cho bọn họ.

Nhưng bọn họ không dám nhận.

Bây giờ nghe thấy Lễ Bộ có bạc, hơn nữa còn là hai ngàn vạn lượng bạc, đám người này sao có thể không khiếp sợ

"Dương đại nhân."

"Ý của ngươi là, nhà kho của Lễ Bộ chúng ta hiện tại có hai ngàn vạn lượng bạc trắng? Tùy chúng ta sử dụng?"

Các quan viên nuốt nước bọt, nhìn Dương Khai xác nhận.

"Ừ."

Dương Khai nhẹ gật đầu.

Một khắc sau, mọi người lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.

Mãi một lúc lâu sau.

Đám người lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần.

Chờ sau khi mọi người hoàn toàn bình tĩnh.

Dương Khai lên tiếng.

"Như vậy được rồi đi, Vương Thượng thư đã bắt đầu mua sắm các thứ rồi, chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa."

"Bây giờ cũng muộn rồi."

"Hôm nay mọi người bình tĩnh lại chút, trước tiên nghĩ xem chúng ta nên mua cái gì, sau khi suy nghĩ ổn thỏa thì chúng ta cùng trao đổi và kết luận, các vị thấy thế nào? 

Dương Khai tiếp tục nói, ông ta biết rõ, trong một thời gian ngắn mọi người khó mà tiếp thu được chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận