Đại Hạ Văn Thánh

Chương 422 Cố Cẩm Niên có kế sách thống nhất Đông Hoang, Vĩnh Thịnh nổi giận, văn võ từ quan, triều chính chấn động!(3)

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Vương Triều Phù La, Đại Kim có chết cũng không thể chấp nhận Vương Triều Đại Hạ san bằng Hung Nô.

Ngoài ra phụ cận Hung Nô quốc có trên trăm bộ lạc lớn nhỏ, những bộ lạc này nhỏ thì khả năng mấy ngàn người, lớn khả năng mười mấy vạn người, và lại đều là kiểu khái niệm dân là giai binh- toàn dân đánh giặc.

Muốn diệt trừ Hung Nô quốc?

Trừ phi Vương Triều Đại Hạ kể từ bây giờ trở đi, phát triển mạnh dân sinh, kinh tế và quân sự, cam đoan không được có thiên tai nhân họa, cam đoan quân thần đồng lòng, trên có chính sách, dưới nghiêm túc chấp hành theo, cam đoan quốc gia khác không đến gây chuyện.

Duy trì khoảng 50 năm là có thể móng ngựa đạp tan vương đình, lúc đó lương thảo ngân lượng nhiều vô kể, có khả năng khai chiến.

Cuộc chiến này, nói ít nhất phải đánh đến mười năm hai mươi năm cũng không quá, đúng không?

Trong việc này lại có bao nhiêu biến số?

Chiến tranh ở cổ đại là như vậy, hậu cần tiếp tế vĩnh viễn là chuyện hàng đầu, sau đó trong nước ổn định cũng rất quan trọng.

Thật sự muốn ngựa đạp vương đình, Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim tất nhiên sẽ mãnh liệt lên án, nếu Đại Hạ không nghe, vô cùng có khả năng họ cũng cùng tham chiến.

Cho nên đây là chuyện không thể nào.

Đương nhiên nếu đổi một loại phương pháp ngựa đạp vương đình, vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Phương pháp này nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng không phải rất phức tạp.

Hiện đại hoá các biện pháp trừng phạt kinh tế.

Trên thực tế Cố Cẩm Niên vẫn luôn nghiên cứu vấn đề này từ khi xuyên không đến đây, hắn vẫn chưa sửa sang xong, nhưng cũng gần như biết một ít chuyện.

Ví dụ, nói điều đơn giản nhất, tiền tệ.

Đơn vị tiền tệ chính của Vương Triều Đại Hạ là tiền đồng, sau đó mới đến bạc trắng, hoàng kim(vàng) thì tác dụng không lớn, nhiều nhất chỉ xem như đơn vị đo lường, trừ phi là địa phương tiêu phí cao như kinh đô.

Nếu không, ở phủ thành bình thường, người ta muốn tìm ra được một lượng hoàng kim cũng là chuyện phiền phức.

Mà Vương Triều Phù La, Vương Triều Đại Kim, bao gồm Vương Triều Đại Hạ, cùng mấy trăm các nước chư hầu lớn nhỏ ở xung quanh, đều chưa thống nhất tiền tệ.

Ngươi nói hoàng kim có được tính không ư?

Tính cũng không phải hoàn toàn tính.

Rất đơn giản, có nơi có sản lượng vàng lớn, đào được trăm núi vàng, chạy tới chỗ ngươi mua đồ, ngươi chịu nổi không?

Còn có nơi núi bạc nhiều, đào một cuốc như thế, bạc của nhà ngươi chịu nổi sao?

Mỏ đồng thì càng khỏi phải nói.

Nếu ngươi thực sự dám nhận, ta cũng không đánh trận nữa, mỗi ngày đi đào mỏ đồng, đúc thành đồng tiền, mua luôn quốc gia ngươi cũng không thành vấn đề lớn.

Mậu dịch mua bán trong nước là căn cứ vào tiền đúc của triều đình, tiền tệ lưu thông khá tốt, đương nhiên cũng phải nghiêm trị vấn đề tiền tệ ở biên cảnh, dù sao luôn có kẻ bí quá hoá liều, ngươi phải đánh nghiêm ngặt vào, phát hiện là chặt đầu.

Điều này cũng đúng với tiền đúc của tư nhân trong dân gian.

Hơn nữa bởi vì đây là thế giới tiên võ, có một vài thủ đoạn khó hiểu, thường thường bắt lấy một người, trên cơ bản cũng có thể tìm hiểu ra nguồn gốc, tìm tới ai là chủ sử sau màn, quốc gia đó dám chơi loại này, trên cơ bản chính là tuyên chiến.

Tam đại vương triều đều ký kết khế văn tương ứng, dù sao ai cũng không hi vọng xuất hiện loại chuyện này, mọi người vẫn có ý thức tiền tệ.

Mà biên cảnh mậu dịch lui tới, thuần túy nhất dùng vật đổi vật, Vương Triều Đại Hạ có nhiều tơ lụa và đồ sứ, đến Vương Triều Đại Kim có thể đổi một chút dược vật và bảo thạch trân quý.

Mà Vương Triều Phù La thì có thể đổi một vài ngựa tốt và ngọc khí, hoặc một số vật vàng bạc đặc biệt, không phải vàng bạc đúc tiền.

Như vậy, nếu có thể sinh ra một loại tiền tệ mới, chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.

Kinh tế thu hoạch, thực dân khống chế, cuộc chiến tiền tệ.

Ba thứ này kết hợp lại với nhau, chỉ một vương triều Hung Nô thì tính là gì?

Đương nhiên ý tưởng thì đẹp, nhưng muốn hiện thực hóa thì độ khó cực kỳ cao.

Hai vấn đề đơn giản nhất bày ở trước mặt.

Thứ nhất, Quốc gia không đủ mạnh, làm ra đươc cái này thật thì cũng bị người khác cướp thành quả.

Thứ hai dùng thứ gì để trực tiếp móc nối với tiền tệ? Kiếp trước quốc gia nào đó dùng vàng, dầu hỏa, nhưng thế giới này mặc dù vàng cũng là vật hiếm, nhưng tuyệt đối không khan hiếm như kiếp trước, còn dầu hỏa, thứ này mọi người cũng không cần.

Không giải quyết được thứ móc nối, ngươi phổ biến kiểu tiền tệ mới sẽ không có ai tiếp nhận.

Vương Triều Đại Hạ, Phù La, Đại Kim, thậm chí vương triều Trung châu đều từng thử phát triển tiền giấy.

Nói cho mỹ miều gọi là “tiền giấy”.

Nhưng trên cơ bản tất cả tiền giấy được phổ biến, toàn bộ đều thất bại, bởi vì bách tính không tin, coi như ngươi hạ thánh chỉ, không cho phép dùng tiền đồng, bách tính cũng sẽ có rất nhiều biện pháp âm thầm giải quyết.

Giá thị trường biến động, tiền giấy bị sụt giá, đây là lực cản lớn nhất khi phổ biến tiền tệ.

Lúc đầu tiền giấy trị giá bằng một lượng bạc, đi mua gạo có thể mua được năm thưng, cách ba ngày sau không làm gì cả, lại đi mua gạo thì phát hiện chỉ có thể mua được ba thưng, chuyện như vậy chỉ cần phát sinh một lần.

Cam đoan dân chúng không dám muốn thứ này.

Rất hiển nhiên, vào thời Thái tổ đã từng xảy ra chuyện này, làm dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng, suýt chút nữa đã xảy ra sự cố lớn, quan viên phổ biến tiền giấy bị xử trảm toàn bộ, không phải họ thật sự làm sai chuyện gì mà là không giết thì khó mà trút hết căm phẫn.

Cho nên, kế hoạch tiền giấy là một kế hoạch cực kỳ thất bại tại Vương Triều Đại Hạ
Bạn cần đăng nhập để bình luận