Đại Hạ Văn Thánh

1363 Lấy hồng trần thành đạo trận, xem ngàn chuyện của ngàn người, minh ngộ ra học vấn cùng đạo nghĩa thuộc về mình!(4)

"Các ngươi còn không nghĩ đến sao?"



"Tần Vương cùng ta giao dịch là thật hay là giả, không bằng lợi dụng cơ hội lần này khảo thí một chút?"



Sau một khắc, Trường Vân Thiên lên tiếng.



Bây giờ, hai người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.



Trường Vân Thiên đây là muốn thông qua cơ hội lần này, đến khảo thí thái độ của Tần Vương.



Đúng thật là.



Nếu như Cố Cẩm Niên biết rõ hành động của thương nhân Giang Nam, tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tru sát toàn bộ thương nhân.



Nhưng nếu như Tần Vương không ngăn cản lại thì như vậy Trường Vân Thiên sẽ cho rằng, Tần Vương căn bản cũng không dự định cùng bọn họ hợp tác. Dù là Tần Vương thật sự ra mặt khuyên can mà cũng không ngăn cản nổi Cố Cẩm Niên, vậy chứng minh Tần Vương không có năng lực.

a

Mặc kệ là phương diện nào, Trường Vân Thiên đều có thể một lần nữa đối đãi hợp tác.



Nếu như hy sinh thì cũng chỉ là một đám thương nhân thôi. Những thương nhân này chết thì chết, bọn họ cũng không quan tâm nhóm thương nhân này.



"Sư huynh quả nhiên là cao minh."



Lý Nhược Du lên tiếng, không khỏi cảm khái nói.



Nhưng mà, Lục Thành Ngôn vẫn không khỏi cau mày nói.



"Sư huynh, sư đệ cảm thấy có chút không ổn. Chẳng may Tần Vương cùng Cố Cẩm Niên câu thông tốt, trình diễn một màn kịch vậy ta nên làm cái gì?"



"Đối với Cố Cẩm Niên mà nói, thương nhân Giang Nam, chết sớm cùng chết muộn lại có gì khác nhau?"



Lục Thành Ngôn dò hỏi, suy đoán khả năng này.



Nghe nói như thế, Trường Vân Thiên thì lộ ra vẻ lạnh nhạt vô cùng.



"Vậy cứ để bọn họ diễn không được trận này kịch."



"Thương hội Giang Nam đã cùng nước Hung Nô và vương triều Phù La hiệp thương qua, muốn phục chế Bất Dạ Thành Đại Hạ."



"Nếu như bọn họ dám diễn thì tất cả vàng bạc tài phú của thương hội Giang Nam, đều sẽ phân đến bên trong hai vương triều này."



"Lúc đó, Cố Cẩm Niên coi như muốn nhằm vào những thương nhân này thì có thể thế nào? Bọn họ đã đi rồi."



"Mà lại trước khi đi, mượn nhờ Công bộ Đại Hạ đại hưng, còn có thể thừa cơ kiếm bộn bạc, tính thế nào cũng là Đại Hạ hao tổn."



"Đối với chúng ta tới nói, chỉ cần bàng quan là được, bất kể Cố Cẩm Niên làm ra lựa chọn như thế nào, chúng ta đều thắng."



Trường Vân Thiên nhàn nhạt lên tiếng, lộ ra vẻ tự tin vô cùng nói.



Nói tới chỗ này, Lục Thành Ngôn cũng coi là bừng tỉnh đại ngộ rồi.



"Được rồi."



"Chuyện này, trước hết cứ như vậy. Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là địa vị Tể tướng, Hồ Dung có ý gì?"



Trường Vân Thiên nhìn về phía Lý Nhược Du, hiếu kì hỏi.



"Hồi sư huynh, ta cùng với Lục huynh hai người nhiều lần nhắc đến sư huynh. Hồ đại nhân có ý cũng muốn cùng sư huynh gặp một lần."



Đối phương lên tiếng.



"Tốt, vậy làm phiền hai vị sư đệ, giúp ta an bài một chút, gặp Hồ đại nhân một lần."



Trường Vân Thiên lên tiếng.



Chuyện này, hắn ta nắm chắc thắng lợi trong tay. Bởi vì, mặc kệ Hồ Dung lấy được bao lớn lợi ích, hắn ta từ đầu đến cuối tin tưởng, không ai có thể ngăn cản dụ hoặc của địa vị Tể tướng.



Hồ Dung cũng xứng được ngồi vào cái vị trí Tể tướng, muốn nói không có biện pháp, là chuyện không thể nào.



Mà cùng lúc đó.



Bên trong Bất Dạ Thành.



Hai người Từ Tiến cùng Vương Bằng đã điều tra hoàn tất, đi tới trước mặt Cố Cẩm Niên.



"Hồi Hầu gia."



"Sau khi tỉ mỉ điều tra cũng không có quá nhiều manh mối. Lần này Đại Hạ xảy ra Thiên tai, cũng không chỉ có thương hội Giang Nam buôn bán hàng hóa."



Vương Bằng lên tiếng, có vẻ hơi trầm mặc, dù sao đây cũng là việc phải làm mà chưa làm tốt.



Cố Cẩm Niên không nói gì, mà Từ Tiến tiếp tục lên tiếng nói.



"Hầu gia, thuộc hạ tiến về Thiên Vũ quân, cũng không điều tra ra bất kỳ kết quả gì, toàn bộ tướng sĩ dường như đối chuyện này, có chỗ giữ bí mật."



"Thuộc hạ nhìn ra được, hẳn là có người cho cảnh cáo, nhưng Thiên Vũ quân dù sao cũng là đại quân của Hầu gia ngài, cũng nghe được một chút tin tức."



"Dựa theo ý bọn họ là nói, chuyện này chủ yếu vẫn là phải hỏi bộ hạ của Tần Vương. Chí ít trong quân bộ của Thiên Vũ quân không có tướng sĩ bởi vì dược vật lây nhiễm mà chết."



Từ Tiến lên tiếng, nói ra tin tức này.



Nhưng đây cũng không phải là manh mối rất lớn, tất cả đều là suy đoán thôi.



"Hầu gia, chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào?"



Vương Bằng lên tiếng, hỏi thăm Cố Cẩm Niên.



"Xem ra, lời Tại Ích nói, tám chín phần mười là thật rồi."



Cố Cẩm Niên nhàn nhạt lên tiếng, hắn dựa vào ghế, trong ánh mắt lóe qua rất nhiều ý nghĩ.



"Tìm không thấy manh mối rất bình thường. Nếu như tìm được manh mối, ngược lại mới có quỷ."



"Thanh lý manh mối, bản thân liền lưu lại một đầu manh mối."



Cố Cẩm Niên lên tiếng, đối với Vương Bằng không tìm được bất kỳ manh mối gì đều ở trong dự liệu của hắn. Nói thật Đại Hạ xảy ra Thiên tai, những thương nhân này làm chút chuyện trộm gà trộm chó, đây là tất nhiên.



Nhưng bây giờ một chút manh mối cũng không có, ngược lại không bình thường, là có người xuất thủ lau sạch.



Cũng không phải nói, Cố Cẩm Niên lấy lòng tiểu nhân đi suy đoán, mà là ngàn người ngàn mặt, thương nhân quận Giang Nam sẽ không làm loại chuyện này, những thương nhân khác chẳng lẽ cũng sẽ không làm loại chuyện này sao?



Thế gian này có một mặt tốt, tất nhiên có một mặt xấu.



Nước quá trong ắt không có cá.



Cho nên, Cố Cẩm Niên có thể xác định, sau lưng có ẩn tình khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận