Đại Hạ Văn Thánh

1576 Nhật nguyệt mới, đã mọc lên! Thượng cổ Nhân tộc? Có ta vô địch! (5)

Nếu không phải Thánh Nhân, Cẩm Niên chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng là một vị Thánh Nhân, Cố Cẩm Niên phải hiểu được thiên ý, hắn để Quốc quân và hoàng thất, vương tộc nước Hung Nô, bao gồm cả tướng sĩ đã từng tham dự thành Thập Nhị biên cảnh, toàn bộ tự vẫn tạ tội.

Những người này không có một ai là người vô tội, cho dù một vài Vương tộc không tham dự trận chiến này, nhưng bọn họ là người hưởng lợi, không có chuyện nước Hung Nô xâm lược, bọn họ cũng không trải qua quãng thời gian lúc trước tốt đến như vậy.

Được hưởng thụ thì phải tự chịu quả ác.

Nghe nói như thế, bên trong Vương đình Hung Nô, sắc mặt Hung Nô Vương nháy mắt trắng bệch, ông ta nhìn thẳng vào Cố Cẩm Niên, quỳ trên mặt đất, kêu khóc khẩn cầu.

"Thánh Nhân ở trên."

"Tiểu Vương thật sự là có chút ngu muội nên mới làm chuyện như thế. Tiểu Vương biết chuyện lần này đã chọc giận vương triều Đại Hạ nhưng vẫn xin Thánh Nhân nhân từ, buông tha cho tiểu Vương. Tiểu Vương nguyện ý cắt ra một nửa thổ địa, xin Thánh Nhân giơ cao đánh khẽ, tiểu Vương lập tức thoái vị."

Hung Nô Vương không còn vẻ cao cao tại thượng đã từng có.

Trong Đông Hoang cảnh, địa vị nước Hung Nô cực kỳ lúng túng, luận chiến lực, nước Hung Nô gần bằng tam đại vương triều, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, nước Hung Nô chỉ có thể dựa vào vương triều khác mới mạnh lên được.

Cho nên nước Hung Nô trở thành một cây đao để vương triều Đại Kim và vương triều Phù La nhắm vào Đại Hạ.

Bởi vì như thế nên nước Hung Nô một mực căm thù vương triều Đại Hạ.

Bây giờ, vương triều Đại Hạ xuất hiện loại yêu nghiệt như Cố Cẩm Niên, khiến bọn họ thật sự có chút không biết nên nói gì.

Đối mặt với lời cầu khẩn của Hung Nô vương, trên bầu trời, Cố Cẩm Niên vẻ mặt lạnh băng, hắn nhìn xuống tất cả, nhìn qua Hung Nô Vương, lộ ra vẻ bình tĩnh đến lạ.

"Không cho phép."

Cố Cẩm Niên nói, đây chính là câu trả lời của hắn, cũng là thái độ của hắn.

Lần này đại chiến, thắng thua quyết định tất cả, Cố Cẩm Niên không cho bọn họ bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.

Miễn cho sau này lại nổi lên sóng gió.

Có một số việc là đến lúc phải chấm dứt rồi.

Nghe được lời nói của Cố Cẩm Niên, trong mắt Hung Nô Vương hoàn toàn là một mảnh tro tàn, ông ta biết mình không phản kháng được, cho dù bản thân liều chết chống cự, nhưng vậy thì sao?

Long thuyền Đại Hạ đang trôi nổi trên bầu trời nhìn ông ta chằm chằm.

Chỉ cần đế vương Đại Hạ ra lệnh một tiếng, nước Hung Nô sẽ lập tức biến thành mảnh đất khô cằn, ai đến cũng vô dụng, trước đó còn có hội Đồng Minh, nhưng bây giờ gì cũng mất hết.

Đây là dưới tình huống Cố Cẩm Niên không ra tay, nếu như Cố Cẩm Niên ra tay, vậy càng khỏi phải nói, đương thời ai có thể ngăn cản Cố Cẩm Niên?

Bên trong Vương đình.

Hung Nô Vương run run rẩy rẩy, ông ta thật sự không muốn chết, thật vất vả mới trở thành Quốc quân của nước Hung Nô, lại chờ mãi mới đến lúc đại thế giáng lâm.

Nhưng không nghĩ rằng, bây giờ bản thân sẽ đi đến một bước này.

Ông ta không cam tâm.

Nhưng ông ta biết bản thân bây giờ căn bản là không có cách nào phản kháng, cũng không có sức để chống cự.

Thậm chí, ông ta rất muốn mắng to Cố Cẩm Niên một tiếng.

Nhưng lại không thể mắng, một khi mắng Cố Cẩm Niên, tất cả hậu quả đều do chính mình gánh chịu, đến lúc đó vương triều Đại Hạ ra tay kịch liệt, dân chúng sẽ chỉ căm hận ông ta.

Đối với một vị quân vương mà nói, ông ta quá hiểu cái gì gọi là sách sử.

Mọi người sẽ không nhớ kỹ đoạn lịch sử này, bọn họ chỉ biết ông ta đã làm việc ác gì.

"Nguyện Thánh Nhân buông tha cho dân chúng nước Hung Nô, tiểu Vương cam nguyện chịu chết."

Hung Nô Vương nói, trước khi chết ông ta mới nói ra được một câu lương thiện.

Nhưng vừa dứt câu, tiếng cười lạnh của Cố Cẩm Niên không khỏi vang lên.

"Ngươi đừng ở đó giả nhân giả nghĩa, nếu ngươi thật sự lo nghĩ cho dân chúng nước Hung Nô, vì sao lúc trước lại chủ động xâm lược thành Thập Nhị biên cảnh?"

"Giờ ở đây nói chuyện đến nực cười, trước khi chết, mới bắt đầu thương xót dân chúng?"

"Cái thiện trong lòng ngươi, là thiện bởi vì sợ hãi cái chết, mà không phải là thiện thật sự."

"Nhanh chóng chịu chết đi."

Cố Cẩm Niên thần sắc lạnh như băng, bảo ông ta hãy chịu chết.

Lời này vừa được nói ra, Hung Nô Vương một câu cũng không dám đáp lại, chỉ có thể cúi đầu, hiện tại nói gì cũng đều có vẻ buồn cười.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hung Nô Vương rút bội kiếm ra, tự vẫn ngay tại chỗ.

Đã không còn bất kỳ huyễn tưởng hay do dự gì.

Ông ta chết.

Quốc quân của nước Hung Nô tự vẫn.

Bên trong Vương đình.

Cả triều văn võ gào khóc, không phải là bởi vì cái chết của quốc quân nước Hung Nô mà khóc, mà là bởi vì chính bản thân họ mà khóc.

Quốc quân cũng đã chết.

Cố Cẩm Niên sẽ không thể nào buông tha cho họ, lại thêm trong trận chiến biên cảnh, bóng dáng bọn họ đã xuất hiện không ít.

Tất nhiên vì vậy bọn họ cảm thấy thật bi thương mà gào khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận