Đại Hạ Văn Thánh

1065 Ăn đi! Đều ăn cho ta đi! Các ngươi vì sao không ăn? Ổn định tai ương quận Giang Trung! (6)

"Đã rõ, vẫn là đại nhân cao minh."

Chúng tướng lộ ra nụ cười.

"Chúng ta bày tiệc còn cần thời gian bao lâu?"

Hầu Quân không có lâng lâng, chỉ là hỏi thăm yến hội của mình làm sao còn chưa lên?

"Bẩm đại nhân, trong vòng nửa canh giờ, là được rồi, chủ yếu là chúng ta làm giấu nên có chút phiền phức. Ngài nói muốn một hơi bưng cho dân chúng ăn, cho nên chậm trễ chút canh giờ."

Đối phương lên tiếng nói.

"Đúng, một hơi bưng cho dân chúng như cũ, muốn chính là rung động, rung động những người dân này, như vậy mới có ý tứ."

"Đúng, tăng thêm ba ngàn kỵ binh, hướng dương quan đạo chờ tướng gia đương triều. Triều đình cũng đã nghe thấy việc này, phái Lý Thiện đến đây điều tra, phái chọn người bảo hộ tướng gia, so sánh thích đáng."

Hầu Quân lên tiếng, nhắc đến chuyện về Lý Thiện.

Như thế.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Vốn dĩ cổng của phủ thành có mười hàng đội ngũ, nhưng mà bởi vì người của Ninh Vương đến, đội ngũ mở rộng đến hai mươi hàng. Đợi sau nửa canh giờ, lại khuếch trương đến hai mươi lăm hàng.

Trên bữa tiệc, không biết bao nhiêu dân chúng lộ ra vẻ vô cùng náo nhiệt, đều rất chờ mong lấy Chân Long Đại Hạ đưa tới.

Nhưng mà chờ một hồi, nội tâm những người dân này vẫn còn có chút lo lắng. Tuy nhiên nghĩ lại, mình cũng xem như gặp may, miễn cho phải xếp hàng chịu khổ.

Cũng không có nói gì rồi.

Cuối cùng, ngay một khắc này, có âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên.

Keng keng keng!

Keng keng keng!

Theo âm thanh khua chiêng gõ trống trong đại doanh vang lên, rất nhanh chỉ thấy từng dãy tướng sĩ, bưng lấy từng bàn nóng hôi hổi thức ăn, bước nhanh đi tới.

Các tướng sĩ của Ninh Vương từng người mặt lộ ra nụ cười, bộ pháp chỉnh tề, đem những món ngon này bày trên bàn.

Dấm chấm giò, cá kho, chén lớn thịt thơm, dầu chiên sườn dê, ứng mùa rau xào, món ngon không ít, rực rỡ muôn màu.

Nhìn thấy những thức ăn này, dân chúng vẫn còn tốt. Mặc dù không phải thứ bọn họ mong đợi nhưng những đồ ăn này cũng coi là tâm ý.

Cuối cùng, mỗi bàn thức ăn bên trên, trưng bày mười hai món đồ ăn, có món mặn có món chay, lại thêm hai món canh. Nói thật một bàn này đặt ở trong tửu lâu, ít nhất cũng tốn mười lượng bạc trắng.

Nhất là món ngon tản ra nồng đậm mùi thơm, những tướng sĩ nhìn cũng thấy đói.

Rất nhanh, lại là từng thùng cơm bị bưng tới, dân chúng nhìn thấy thùng cơm đến rồi. Từng người hoàn toàn ngồi không yên, kích động không thôi.

Trực tiếp vây lại.

"Các vị hương thân phụ lão, không nên gấp, không nên gấp. Ninh Vương đều đã chuẩn bị cho các vị hương thân phụ lão xong. Mọi người yên tâm, tuyệt đối bao no, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chỉ cần không lãng phí, muốn ăn mấy chén cũng được."

Tiếng nói này vang lên.

Dân chúng cũng mặc kệ nhiều như vậy. Nhưng mà từng người không có để ý quá nhiều, ăn khoảng ba bốn lượng là đủ rồi, sợ là ăn nó quá mức chịu đựng.

Nhưng mà sau khi cơm múc xong, còn chưa bắt đầu ăn, không ít người cảm thấy có vấn đề.

"Không đúng, gạo này vì sao không giống chứ."

"Đúng vậy, gạo này không giống. Không no đủ còn chưa tính, hơn nữa còn không có mùi thơm."

"Đây là gạo gì chứ?"

"Đây không phải là gạo của Hầu gia."

"Phi, đây là gạo gì, làm sao bắt đầu ăn không có gì hương vị nào?"

Tất cả mọi người chờ mong cơm đến.

Thật không ngờ rằng, thịnh yến xong, phát hiện vẻ ngoài không giống còn chưa tính, hương vị cũng không thơm, chủ yếu nhất là ăn vào trong mồm, một chút hương vị cũng không có.

Trong lúc nhất thời, vốn dĩ dân chúng đang cuồng hoan toàn bộ trầm mặc.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Thật đúng là không phải."

"Không có gạo cung cấp đặc biệt cho Hoàng thất sao?"

"Như thế nào là kiểu này?"

Rất nhanh, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn. Từ lúc chen chúc, lập tức những người dân này toàn bộ để chén đũa trong tay xuống, đang nghị luận cái gì.

"Xong, chúng ta bị lừa rồi."

"Ta đã nói làm sao đều hướng nơi này xếp hàng. Hóa ra nơi này ăn cái thứ này đây. Không xong rồi, ta vẫn là trở về xếp hàng đi."

"Mẹ nó, làm người quả nhiên không thể đùa nghịch tiểu thông minh. Lúc này một lần nữa xếp hàng ít nhất phải một canh giờ đấy?"

"Một canh giờ? Tối thiểu nhất một nửa ngày đấy."

"Vậy làm thế nào bây giờ? Nếu không ngay ở chỗ này ăn tạm một bữa?"

"Được, vậy ngươi cứ đi. Ta không chấp nhận, từ khi ta ăn qua loại gạo này, những loại gạo khác đều ăn không vô, ăn như nhai sáp nến. Không chỉ là hương vị, chính ngươi nghĩ rõ ràng, mặc dù là thịt cá, nhưng thịt cá có thể tráng dương sao? Thịt cá có thể sống lâu trăm tuổi sao?"

"Ngươi muốn như vậy thì cứ làm, còn ta lại một lần nữa xếp hàng."

"Đi đi đi, không ăn, không ăn."

Không đến nửa khắc thời gian, vốn dĩ sân bãi nhiệt nháo, nháy mắt trở nên hơi trống rỗng, dân chúng như ong vỡ tổ tới, lại như ong vỡ tổ rời đi.

Điều này khiến các tướng sĩ giữ gìn trật tự, từng người trợn tròn mắt.

Nhất là, sau khi nghe xong những lời mà bọn họ nói càng là trợn mắt hốc mồm.

Khá lắm, những thứ này mặc dù không tính là sơn hào hải vị, nhưng tốt xấu cũng coi là món ngon phong phú chứ?

Bọn họ thân là tướng sĩ của Ninh Vương, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một bữa. Ngày thường nghĩ mỗi ngày ăn nhiều cá thịt heo như thế cũng là chuyện không quá hiện thực.

Theo lý thuyết, đám dân chúng nhìn thấy những món ngon này nên là hưng phấn đến quỷ khóc sói gào chứ?

Thật không nghĩ đến thế mà từng người lộ ra ánh mắt ghét bỏ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận