Đại Hạ Văn Thánh

Chương 209 Oán khí như biển, nỗi khổ chúng sinh, Cố Cẩm Niên vì dân lập mệnh 3

Vô số dân chúng đang dõi mắt nhìn về Giang Ninh phủ.

Trong mắt bọn họ là chết lặng.

Trong mắt bọn họ là tuyệt vọng.

Nhiều hơn nữa là thống hận.

Mà trong Giang Ninh phủ.

Từng chiếc thuyền hoa xuất hiện, oanh oanh yến yến vô số.

Đám thương nhân, cả đàn cả lũ, uống rượu ngon, ăn sơn hào hải vị.

Giọng hát của ca cơ đẹp đẽ tuyệt luân.

Đàn tranh đàn tấu, dẫu có ba ngàn âm, cũng không đàn hết bi ai thống khổ của bách tính.

Tiếng cười kia, không che được xấu xí của thế gian.

Tiếng gào khóc của vạn dân, không xuyên thủng được bức tường thành kiên cố.

Tướng sĩ quân lính đứng ở trên tường thành, bọn họ chết lặng, nhìn tất cả những nỗi khổ đó.

Nghe đi.

Tiếng khóc làm nhiễu lòng, làm phiền người.

Nhìn đi.

Bách tính chất đống như núi, hèn mọn như sâu kiến.

Có thư sinh đứng ở trên đài cao, lệ rơi không dứt.

Có lão nho bán hết gia tài, nhưng không đổi được mấy đấu thóc gạo.

Có người đem đau khổ của dân chúng viết vào trên giấy.

Nhưng vài vết bút mực, làm sao có thể viết hết nỗi khổ này.

Than ôi.

Than ôi.

Nước mắt hóa biển, cũng không thể làm tan những trái tim sắt đá kia.

Tiếng khóc như sấm, nhưng cũng không thể đả động đến lũ thương nhân đó.

Rượu ngon thành sông, thuyền hoa dạo phố, dưới tiếng cười đều là xương trắng máu thịt.

Khoảnh khắc này.

Cố Cẩm Niên đứng sững sờ.

Hắn không thể làm bất cứ chuyện gì.

Hắn cũng không thể nói được một câu.

Mở mắt ra, là tuyệt vọng và chết lặng trên gương mặt vô số nạn dân.

Nhắm mắt lại, là tiếng kêu khóc như sấm vang lên bên tai.

Vào lúc này.

Cố Cẩm Niên biết chuyện gì đang diễn ra.

Là oán khí của nạn dân.

Phóng lên trời cao.

Chui vào trong cây cổ thụ.

Mà hắn đang trải qua những thống khổ này.

Tuyệt vọng trước khi chết.

Tuyệt vọng lúc ly biệt.

Căm hận, phẫn nộ, gào khóc.

Oán khí uất hận kinh hoàng ấy khiến Cố Cẩm Niên gần như suy sụp.

Mà tất cả mọi cảnh tượng.

Cũng vào lúc này, dần dần tiêu tán.

Người chết đi, đã chết đi.

Người còn sống, chờ đợi cái chết.

Trong nhân thế, là bể khổ.

Mà khoảnh khắc này.

Cố Cẩm Niên mới hiểu sâu sắc bể khổ là nơi nào.

Theo hắn thấy, nạn Giang Ninh quận là một âm mưu.

Quan viên các nơi đã đem tất cả mọi chuyện viết thành một chồng tấu chương.

Tất cả mọi người đều nói với hắn, thiên tai lũ lụt thì dân chúng chịu khổ.

Nhưng Cố Cẩm Niên không cách nào tự mình thông hiểu.

Mà bây giờ, Cố Cẩm Niên đã triệt để hiểu được.

Hai hàng nước mắt trong vắt chảy xuống.

Những cảm xúc không nói nên lời cứ trào dâng trong lòng.

Hắn có thể cảm nhận được tuyệt vọng của mỗi một người đã chết, cũng có thể cảm nhận được thống khổ của mỗi cuộc đời đã mất.

Thời điểm này.

Hắn thật sự hiểu rõ ràng, như thế nào là hưng bách tính khổ, vong bách tính khổ.

Oành.

Ngay lập tức.

Tất cả mọi cảnh tượng tan biến hoàn toàn.

Thư viện Đại Hạ.

Trong Túc xá.

Cố Cẩm Niên mở mắt ra.

Trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Mọi thứ vừa trải qua vẫn rõ mồn một ngay trước mắt hắn, khiến hắn không cách nào quên.

Lúc này.

Hắn không cách nào ngủ được.

Lúc này.

Nội tâm của hắn, chịu sự dày vò không gì sánh nổi.

Sự tình Giang Ninh quận, không có quan hệ gì với hắn, nhưng tự mình trải qua tất cả mọi thứ, bất kỳ người bình thường nào đều không thể chịu nổi.

Oán khí của vạn dân.

Trong Giang Ninh phủ.

Tử thương vô số, bao nhiêu bách tính táng thân trong thảm họa.

Nạn hồng thủy vô tình.

Nhưng đáp lại là nhân gian hữu tình.

Hận ý.

Hận ý.

Hận ý.

Hận ý dâng trào bùng nổ trong lòng Cố Cẩm Niên.

Đó không chỉ là oán khí của Cố Cẩm Niên.

Mà còn là oán khí của ngàn vạn bách tính Giang Ninh phủ.

Nếu thật sự là thiên tai vô tình, bọn họ không có lời gì để nói.

Nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong thật sự là gì?

Là không có lương thực sao?

Không phải.

Là có người ở sau lưng trắng trợn vơ vét của cải, vì kiếm lấy mấy lượng bạc, bỏ qua khó khăn của người đời, không đếm xỉa đến nỗi khổ của bách tính.

Từng ánh mắt tuyệt vọng lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Cố Cẩm Niên.

Thống khổ.

Thống khổ.

Cố Cẩm Niên không ngừng rơi lệ, cây cổ thụ hấp thu quá nhiều oán hận, quá nhiều bi thương, đến nỗi Cố Cẩm Niên gần như gục ngã.

Nhưng mà.

Ngay lúc này.

Trên nhánh cây mọc ra một quả màu vàng sẫm.

Trái cây không cần hái, tự rụng xuống.

Sau đó hợp thành một bức tranh cổ.

【 Bức họa-Nạn đói ngàn dặm 】

Thời khắc này, Cố Cẩm Niên đã biết rất rõ bản thân muốn làm gì.

Oán khí của vạn dân, cần phải có người nợ máu trả bằng máu.

Gần như ngay lập tức.

Cố Cẩm Niên bước xuống giường.

Hắn đến trước bàn đọc sách.

Tay cầm bút lông.

Chấm mực nước, muốn viết xuống, viết ra bất bình, phẫn nộ trong lòng.

Nhưng.

Hắn không viết được.

Bất cứ chữ nào cũng không thể biểu đạt được đau thương trong lòng ngàn vạn bách tính Giang Ninh quận.

Hít thật sâu.

Cố Cẩm Niên đi về phía cửa.

Cửa phòng mở ra.

Cố Cẩm Niên lại hít vào một hơi thật sâu.

Thời điểm này.

Hắn bước đi không phải vì hận ý trong lòng, không phải vì âm mưu quỷ kế, cũng không phải vì bản thân.

Mà hắn muốn đi vì bách tính Giang Ninh quận.

Hắn muốn.

Vào cung.

Thỉnh tội.

Muốn bắt những thương nhân liên quan đến mạng người ở Giang Ninh quận, nợ máu trả bằng máu.

"Bái kiến Cố huynh."

"Chúng ta bái kiến Cố huynh."

Lúc này, có người gặp phải Cố Cẩm Niên nên chắp tay bái một cái với Cố Cẩm Niên.

Nhưng điều khiến bọn hắn kinh ngạc là.

Cố Cẩm Niên không để ý đến bọn hắn, mà vẫn đi về phía bên ngoài thư viện với ánh mắt kiên định.

Có người cẩn thận phát hiện ra nước mắt trên mặt Cố Cẩm Niên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tận mắt thấy Cố Cẩm Niên rời đi, bọn họ lập tức gọi những người còn lại thông báo về việc này.

Mà Cố Cẩm Niên thì từng bước đi về phía hoàng cung Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận