Đại Hạ Văn Thánh

Chương 371 Nghênh thú công chúa, đoạt quốc vận, nghi án chồng chất, các bên mưu tính bình yên. 4

"Tướng gia, việc này ngài cảm thấy như thế nào?"

Nhìn vẻ mặt im lặng của đối phương, Dương Khai không nhịn được hỏi xem thái độ của đối phương nghĩ ra sao.

"Nếu chỉ hòa thân thì cũng không cần lo ngại, đây là một chuyện tốt."

"Có điều ý đồ của Hung Nô tuyệt đối không chỉ đơn giản là hòa thân, chuyện này lúc ngươi trình tấu, ngàn vạn lần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không lỡ xảy ra sai lầm gì, xui xẻo chính là chúng ta."

Lý Thiện nói chuyện, ông ta cũng không hiểu được lý do, nhưng về việc hòa thân thì rất ủng hộ, hi sinh một nữ nhân, đổi lấy yên ổn cho Đại Hạ, đây là chuyện tốt.

Chỉ là, nước Hung Nô tốn công tốn sức, nỗ lực trả giá nhiều như vậy chỉ vì cưới một vị công chúa về thôi ư?

Chuyện này quá không hợp lẽ thường.

Nhưng vấn đề là không nghĩ ra nổi người khác tính toán điều gì, trước hết chỉ có thể đáp ứng, nhưng vẫn phải nói ra một cách cẩn thận, vạn nhất thật sự đã xảy ra chuyện gì, chuyện hòa thân là do ngươi thúc đẩy, quay đầu tính sổ khẳng định là phải tìm ngươi rồi.

"Hạ quan biết rõ."

Dương Khai gật đầu, trong lòng của ông ta cũng hiểu, nhưng càng biết rõ một điều, Đại Hạ tuyệt đối không thể khai chiến.

Tuyệt đối không thể.

Được sự đồng ý của Lý Thiện, Dương Khai cũng không nhiều lời, thẳng tiến hướng đến hoàng cung.

Ông ta không hề chần chừ.

Mang theo mật báo, vào hoàng cung Đại Hạ.

Mà lúc này.

Trong hoàng cung.

Dưỡng Tâm điện.

Ngụy Nhàn đứng ở một bên, kể rõ một vài chuyện trong kinh đô cho hoàng đế.

"Bệ hạ, Văn Cảnh tiên sinh đã bố trí việc học, nhiều vị nhà quyền quý cũng đã bắt tay điều tra hồ sơ vụ án."

"Thế tử điện hạ đến Hình bộ, tôn nữ Dương Thượng thư cũng đi Lễ bộ."

Ngụy Nhàn nghiêm túc kể rõ.

"Ừm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu.

Mà trước mặt hoàng đế, cũng đang bày năm phần hồ sơ tương tự nhau.

Là hồ sơ Tô Văn Cảnh chọn lựa.

Lúc này, Ngụy Nhàn nhịn không được nói tiếp.

"Bệ hạ, để mấy người thế tử đi điều tra chuyện này, phải chăng có chút..."

Ngụy Nhàn lên tiếng.

Hắn là thân tín của Hoàng đế, biết rất nhiều chuyện, đối với án Trương Minh hắn cũng có chút ký ức, vụ án này có khả năng liên lụy đến một chuyện rất lớn, nhưng cụ thể là gì thì hắn không biết rõ.

Nhưng để mấy người Cố Cẩm Niên đi điều tra chuyện này, cũng có chút.. trắc trở.

"Để chúng nó chịu thiệt thòi mới là chuyện tốt."

"Cẩm Niên cũng tốt, học sinh Đại Hạ cũng được, bọn chúng đều cần tôi luyện."

"Vả lại, một đám hài đồng chưa cập quan, cho dù thật sự chọc ra vài chuyện, thì có thể làm sao?"

"Ý Trẫm là muốn để bọn nó ăn chút đau khổ, nếu không, bị tộc nhân bảo hộ quá kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhàn nhạt nói.

Chuyện này quả thật có nghi vấn rất lớn, ông muốn mượn tay đám người Cố Cẩm Niên, đi điều tra chuyện này, bởi vì phía sau liên lụy đến rất nhiều thế lực, văn thần võ tướng, thế gia vọng tộc, những người này đều có chỗ liên quan.

Dù thân là Hoàng đế, ông không thể điều tra chuyện này, nhưng bọn người Cố Cẩm Niên thì khác, chúng là hậu nhân của quyền quý.

Để bọn chúng tới phá ra lỗ hổng, là một chuyện tốt.

Chọc ra lỗ hổng là được, còn lại ông sẽ đến xử lý, đương nhiên nếu như điều kiện cho phép, Vĩnh Thịnh Đại Đế hi vọng đám người này chịu chút thiệt thòi.

Phải bị thiệt thòi lớn.

Không trải qua trắc trở, sao có thể thành tài?

"Bệ hạ, vạn nhất Trấn Quốc Công..?"

Ngụy Nhàn lại nói tiếp.

"Trấn Quốc Công đã đáp ứng, hắn cũng vui lòng thấy cảnh này đấy."

"Không có ai không hi vọng hậu nhân của mình thành tài, thuở nhỏ Cẩm Niên luôn sống trong cẩm y ngọc thực, hưởng thụ đãi ngộ của thế tử."

"Đoạn thời gian trước vì dân giải oan là một chuyện tốt, nhưng vẫn là phá hủy quy củ, triều đình có quy củ của triều đình, thiên hạ có quy củ của thiên hạ."

"Đó là do nó làm chuyện tốt, nếu không, với hành động đó của nó, quan văn toàn triều đã sớm tới vạch tội nó rồi."

"Nó cần tôi luyện, để trẫm đến rèn luyện nó."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy.

Tất cả hành động của Cố Cẩm Niên, đứng tại góc nhìn của bách tính là một chuyện tốt, đứng tại góc độ người đọc sách cũng là một chuyện tốt.

Nhưng vấn đề là, hắn không kiêng kỵ quá mức, người trẻ tuổi có ngạo khí là đúng, nhưng nếu có thể khéo đưa đẩy hơn một chút, thông minh hơn một chút, như vậy sẽ càng tốt hơn.

Giấu lưỡi đao ở nơi địch nhân nhìn không thấy, thời khắc mấu chốt cho kẻ địch một kích trí mạng, đây mới là người thông minh.

Nhưng Cố Cẩm Niên lại đem lưỡi đao thời thời khắc khắc bày ở trước mặt.

Do đó ông cần tự mình dạy cho Cố Cẩm Niên một vài đạo lý.

Điêu khắc khối ngọc thô Cố Cẩm Niên, nếu không cứ dựa theo tính tình đó thì sớm muộn sẽ xảy ra đại sự.

Trấn Quốc Công cũng có ý này, Tô Văn Cảnh cũng nghĩ như vậy, cho nên ba bên đạt thành ý nguyện nhất trí.

Thiết lập ra kế này.

"Bệ hạ thánh minh."

"Nếu thế tử điện hạ phá được án, vậy thật đáng mừng."

Ngụy Nhàn tán dương một câu.

"Không phá được."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lắc đầu, nói chém đinh chặt sắt.

Nhưng mà cuối cùng lại bổ sung một câu.

"Nếu phá được án, vậy thật sự phải phong hầu cho nó rồi."

Câu nói này có chút lẩm nhẩm, nhưng Ngụy Nhàn bên cạnh vẫn nghe lọt được, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận