Đại Hạ Văn Thánh

Chương 537 Năm nào ta là Thanh Đế sẽ khiến hoa cúc cùng hoa đào nở rộ cùng nhau.(6)

Nhưng một lát sau, giọng nói của hắn ta tiếp tục vang lên.

“Bất kể như thế nào, chuyện các ngươi đang làm đều dừng lại hết cho bản vương.”

“Triều đình nhất định sẽ coi trọng việc này. Đến lúc đó tìm hiểu nguồn gốc thì kế hoạch của các ngươi đều sẽ hỏng bét.”

“Trước mắt việc cần làm chính là phát động tất cả lực lượng, ban chết cho Cố Cẩm Niên.”

“Hắn sắp được lòng dân.”

“Nếu như hắn có được lòng dân thì sau này ai cũng không đối phó được hắn. Không thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành.”

“Bản vương đã làm xong việc, để người của ngươi ở sau cũng dốc hết sức lực. Nếu như lần này Cố Cẩm Niên không chết thì việc hợp tác của chúng ta bản vương sẽ suy tính một lần nữa.”

Kỳ Lâm Vương nói.

Chuyện của phủ Bạch Lộ hắn ta có tham dự nhưng hoàn toàn không rõ tình huống cụ thể chỉ là bao che rất nhiều người mà thôi.

Nếu như hắn ta biết là tình huống như vậy thì hắn ta sẽ không tham dự.

Đây là chút lương tâm cuối cùng trong lòng.

Nhưng việc đã đến nước này để cho hắn ta từ bỏ tất nhiên là không thể. Chỉ còn kém một bước cuối cùng, nếu có cơ hội hắn ta vẫn muốn liều mạng nếm thử.

“Xin Vương gia yên tâm.”

Người sau gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời đi.

Đợi đến sau khi hắn ta đi, ánh mắt của Kỳ Lâm Vương cũng xuất hiện vẻ do dự.

Mãi cho đến hôm sau.

Kinh đô Đại Hạ.

Lúc trời còn chưa sáng.

Rất nhiều dân chúng đã dậy từ sớm.

Hôm nay bọn họ biết được có một người tên là Cố Cẩm Niên phải áp giải hồi Kinh.

Dân chúng phải qua đường chờ đợi.

Muốn nhìn Cố Cẩm Niên một chút.

Mấy ngày nay, chuyện ở phủ Bạch Lộ là đề tài nghị luận nhiệt tình ở Kinh đô. Đám người muốn gặp vì Cố Cẩm Niên bênh vực kẻ yếu.

Cho rằng Cố Cẩm Niên một lòng vì dân lại chịu thảm phải vào tù.

Động lòng người không có tác dụng gì.

Như thế, chờ đến giờ Dần xe tù chậm rãi xuất hiện đập vào mắt của dân chúng.

Xe tù đến.

Dân chúng thi nhau nhìn qua.

Ở trong xe tù.

Cố Cẩm Niên lẳng lặng ngồi xếp bằng. Những ngày này hắn đều lộ ra vẻ bình tĩnh, cũng rất ít nói chuyện.

Trong lòng của hắn cũng đang suy nghĩ rất nhiều đạo lý.

Chuyện quận Giang Lăng.

Chuyện phủ Bạch Lộ.

Rất nhiều chuyện khiến hắn không khỏi suy nghĩ.

Không biết vì sao, Cố Cẩm Niên dần có chút hiểu rõ một chút đạo lý. Hắn đang tự hỏi phải chăng mình muốn Lập Ngôn.

Nhưng cuối cùng hắn lắc đầu.

Mặc dù trải qua cực khổ.

Nhưng còn không hoàn toàn hiểu rõ chân lý vẫn cần bổ sung nhất định còn có nội tâm tán thành nhất định.

Nếu không, không nghe theo nội tâm cũng không thể chân chính Lập Ngôn.

Lập nhân sinh chi ngôn.

“Thế tử điện hạ, đến Kinh đô.”

Giọng nói của chủ sự Hình bộ vang lên, nhắc nhở Cố Cẩm Niên một tiếng.

Nghe vậy, Cố Cẩm Niên dần lấy lại tinh thần. Ánh mắt của hắn nhìn qua dân chúng ở Kinh đô.

Dân chúng cùng nhau mà đến, trong đó còn có rất nhiều người đọc sách.

Những người đọc sách này nhìn Cố Cẩm Niên như ngước nhìn một vị Thánh Nhân, bên trong ánh mắt toàn là kính nể.

“Thế tử vạn cổ.”

Trong đám người cũng không biết ai hô to một tiếng.

Sau một khắc, các giọng nói đinh tai nhức óc cũng vang lên.

“Thế tử vạn cổ.”

Từng giọng nói vang lên, âm thanh này hội tụ như biển, đánh xơ xác Vân Tiêu.

Dân chúng cũng tốt, người đọc sách cũng được, bọn họ đã sớm từng nghe đến chuyện của Cố Cẩm Niên.

Hôm nay chỉ là biểu đạt nội tâm nói một tiếng Thế tử vạn cổ.

Đối mặt với tán thưởng như vậy nội tâm Cố Cẩm Niên vô cùng bình tĩnh. Chuyện hắn làm cũng không phải chỉ muốn có được tán dương thôi.

Xe tù chạy chậm, Cố Cẩm Niên vô cùng bình tĩnh.

Nhưng đúng lức này.

Lại có một nhóm người xuất hiện.

Người cầm đầu là Lưu Ngôn. Hắn mang theo vài thị vệ trong cung ngăn cản xe chở tù.

Sau đó chậm rãi mở ra Thánh chỉ, đọc thành tiếng.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết,”

“Thế tử Cố Cẩm Niên vì dân trừ hại, cứu dân chúng phủ Bạch Lộ trong biển lửa, đây là công lao bất hủ làm gương cho người đọc sách trong thiên hạ.”

“Nhưng, Thế tử Cố Cẩm Niên kháng chỉ bất tuân, đi quá giới hạn nền tảng lập quốc, tùy ý làm bậy. Mặc dù về tình có thể hiểu nhưng quốc pháp không thể loạn, công tội không thể bù cho nhau. Cho nên từ Hình bộ định đoạt phán thế tử Cố Cẩm Niên, sau bảy ngày lập trảm quyết ở chợ Tây Môn.”

“Không thể sửa đổi, không thể đại xá. Khâm thử.”

Giọng nói vang lên.

Lưu Ngôn đặt Thánh chỉ xuống.

Mà dân chúng xung quanh vẫn không khỏi xôn xao.

Ban chết sao?

Ai có thể ngờ, Cố Cẩm Niên thế mà lại bị ban chết chứ?

Bọn họ biết, mặc dù lúc này Cố Cẩm Niên cứu được dân chúng thế nhưng gây đại họa.

Hiểu rõ triều đình nhất định sẽ nghiêm trị Cố Cẩm Niên thật không ngờ chính là vậy mà sẽ bị ban tội chết sao?

Mà còn sau bảy ngày đã muốn trảm?

Thời gian cũng quá nhanh đi?

“Vì sao lại nhanh như vậy? Hành động của thế tử điện hạ cần cân nhắc, nhanh như vậy đã có quyết định sao? Đây chính là triều đình phá án sao?”

Có người đọc sách nhịn không được mở miệng chất vấn Lưu Ngôn.

“Đây chính là Hình bộ sao? Quan viên phủ Bạch Lộ phạm phải tội lớn ngập trời là phải từ từ thẩm vấn. Thế tử điện hạ vì dân trừ hại cũng chỉ là đi quá giới hạn quy củ đã trực tiếp phán trảm sao? Như vậy còn có công đạo sao?”

“Chúng ta không phục. Thế tử điện hạ không thể trảm.”

“Đúng, không thể trảm.”

Từng giọng nói vang lên, là một vài người đọc sách, bọn họ nghe thấy sau bảy ngày sẽ trảm đã không nhịn được nói.

Bọn hắn muốn thay Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận