Đại Hạ Văn Thánh

1303 Cái gì? Một ngàn lượng một cân trà? Mua cho mỗi người một cân, đừng để Hộ Bộ bên cạnh xem thường!(9)

"Không đúng."

"Cẩm Niên, không phải ngươi nói muốn mở thêm chi nhánh Bất Dạ Thành sao? Nếu làm theo những gì ngươi mới tính này giờ thì chúng ta đã dùng rất nhiều bạc nha. Dùng hết số bạc đang có rồi chờ lợi nhuận kiếm được từ Bất Dạ Thành Đại Hạ thì phải đợi bao lâu?"

Giọng nói của Tần Vương chợt vang lên, ông ấy hơi nghi hoặc, cảm thấy Cố Cẩm Niên hình như tính thiếu mất một khoản rồi.

"Huynh trưởng yên tâm, nếu Bất Dạ Thành Đại Hạ ở kinh đô có thể phát triển đúng theo kế hoạch."

"Thì chi nhánh Bất Dạ Thành tiếp theo, ngươi có tin hay không, chỉ cần chúng ta chọn nơi để phát triển, đến cả việc xây dựng cũng không đến lượt chúng ta lo, sẽ có vô số thương nhân tới đưa tiền cho chúng ta xây."

Cố Cẩm Niên tràn đầy tự tin mà nói.

Lời này cũng không phải là nói quá, chỉ cần Bất Dạ Thành Đại Hạ danh trấn thiên hạ, mà cũng không cần danh trấn thiên hạ, chỉ cần dương danh ở vương triều Đại Hạ, chỉ cần Cố Cẩm Niên mở miệng muốn xây dựng một chi nhánh của Bất Dạ Thành ở nơi nào đó.

Đảm bảo có thương nhân khắp nơi sẽ đổ xô tới đó, moi tiền móc bạc đưa cho hắn xây.

Vì sao ư?

Bởi vì bản chất của thương nhân là trục lợi, chủ tiệm của những cửa hàng ở Bất Dạ Thành Đại Hạ đã kiếm được bạc, đương nhiên muốn mua thêm ở các chi nhánh khác để kiếm bộn, những chẳng nhẽ những thương nhân khác chấp nhận ngồi yên sao?

Buôn bán ổn định, có ai mà không muốn làm?

Hơn nữa còn là do đệ nhất Hầu gia Đại Hạ - Cố Cẩm Niên mở, đảm bảo không ai dám đến gây phiền phức, chỉ với điều này thôi đã hấp dẫn không ít thương nhân.

"Thì ra là thế."

Tần Vương cũng lập tức hiểu ra đạo lý trong đó.

"Được."

"Nếu như không còn vấn đề gì, ngày mai ta sẽ đem bạc đến tận phủ cho các vị."

"Nhiệm vụ sau đó của các vị là cố gắng mà tiêu xài số tiền đó."

"Tuyệt đối đừng tiết kiệm."

"Vậy ta đi trước nhé."

Cố Cẩm Niên mở miệng nói xong chuẩn bị đứng dậy ra về.

"Cùng nhau đi, cùng nhau đi."

Thái tử cũng đứng dậy, muốn đi cùng Cố Cẩm Niên, Tần Vương vậy đưa cũng chỉ cần ra tiễn một lần.

Chờ sau khi mọi người đã về hết, Tần Vương ngừa đầu nhìn trăng, khoi khỏi cảm thán vài câu

"Huynh đệ của ta, thật sự là quá thông minh."

Lẩm nhẩm xong, ông ta cũng không nói thêm gì, quay người trở lại tiền sảnh, mà Tần Vương phi  từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, vẫn ngơ ngác ngồi nguyên tại chỗ. 

Mãi cho đến khi Tần Vương mở miệng, Tần Vương phi mới giật mình ngơ ngác.

"Mười vạn vạn lượng bạc trắng?"

"Vương gia, nhà chúng ta được chia bao nhiêu?"

Tần Vương phi nuốt ngụm nước bọt, nhìn về phía Tần Vương mở miệng hỏi.

"Nhà chúng ta góp vốn hai phần, được chia hai ngàn vạn lượng bạc trắng."

"Mấy ngày nay bản vương không ra ngoài, ngươi cầm bạc đi tiêu xài đi."

"Cũng không cần keo kiệt với thuộc hạ."

Tần Vương chỉ là hơi rung động trước một số tiền quá lớn như vậy, nhưng cái loại chuyện xài tiền này, ông ấy thật sự không quen thuộc, ông ấy chỉ cầm bạc đi mua bán ân tình mà thôi. 

"Tốt tốt tốt. Vương gia cứ giao cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ xử lý thỏa đáng."

Tần Vương phi hưng phấn, con mắt cũng sáng rực lên rồi.

Mặc dù ngày thường nàng tiêu xài cũng không ít, nhưng có ai chê tiền đâu chứ?

Ngày hôm sau xảy ra ba sự kiện

Thứ nhất.

Các thương nhân mua cửa hàng ở Bất Dạ Thành Đại Hạ sẽ được miễn thuế ba năm, chỉ trong ngày hôm đó, tất cả cửa hàng đều được bán hết, có một số cửa hàng dự định cho thuê cũng bị thương nhân đưa ra giá cao mua đứt rồi.

Thứ hai.

Giữa trưa nắng gắt.

Một chiếc xe ngựa thần bí ghé thăm phủ Công Bộ, Lễ Bộ, phủ Thái Tử, phủ Tần Vương, còn có cả Cố gia.

Từ trên xe ngựa kéo xuống mấy cái rương rất lớn.

Thứ ba.

Ngự Sử đài có một quan viên mới tới, tên là Trường Vân Thiên, được mọi người chú ý.

Bởi vì lúc trước Trường Vân Thiên lấy ra nửa cuốn Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh, coi như một phần công đức, cũng vì thế mà được mọi người chú ý.

Bây giờ được Tần Vương và Tô Văn Cảnh cùng tiến cử vào Ngự Sử đài, trở thành quan Ngự Sử, là ngũ phẩm quan viên.

Phẩm chức không cao, nhưng có thể lên triều.

Giữa trưa ba khắc.

Tại Công Bộ.

Mặt trời gay gắt oi ả.

Một số quan viên mồ hôi đầm đìa, đi vào bên trong Công Bộ để nghỉ ngơi.

"Ai nha thời tiết này là muốn thiếu chết người luôn nha."

"Đúng vậy, ài, mấy người Công Bộ chúng ta thật là thảm mà, ngươi nhìn đám người bên Hộ Bộ mà xem, được mua nước ô mai cho uống, còn chúng ta muốn uống thì chỉ có thể tự móc tiền túi ra mua, Công Bộ thật thảm."

"Giảm bớt kinh phí mà, mặc dù trước kia không có nước ô mai, nhưng ít nhất cũng có cái gì đó để giải nhiệt, còn bây giờ, cái quỷ gì cũng không có."

"Nói cho cùng thì vẫn là nghèo a, nếu là chúng ta có bạc, nói gì đến nước ô mai, chúng uống nước ô mai ướp lạnh!"

"Đừng nghĩ nữa, muốn uống thứ đó ít nhất cũng phải giàu như viên ngoại lang đại nhân mới có thể uống, chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà muốn uống nước ô mai ướp lạnh sao? Nghĩ nhiều quá đấy, mà nghe các ngươi nói thế, đúng là hơi khát nước thật, hay là chúng ta gom tiền mua một cục băng, mỗi người chia một ít, ngâm chút hoa quả để uống đi."

Đám quan viên tụ tập cùng một chỗ, bọn họ đều là những quan viên bình thường ở Công, bổng lộc mỗi tháng không nhiều, miễn cưỡng cũng đủ nuôi sống cả nhà, sóng qua ngày vẫn được, không đến mức nghèo khó, nhưng tuyệt đối không thể mua mấy thứ đồ xa xỉ như cục băng khối đá lạnh này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận