Đại Hạ Văn Thánh

Chươg 746 Phóng tên! Bắn giết! Thế tử của Ninh Vương sao? Dù là Ninh Vương làm cũng giết không tha!(3)

Vừa dứt lời.

Tiếng gào thét như giết heo vang lên, đã bắt đầu hành hình, chính là một chút mặt mũi cũng không cho.

Cố Cẩm Niên hắn coi như là hiểu lầm.

Thì tính sao?

Hắn là quyền quý Đại Hạ, là đời thứ nhất Đại Hạ, xem như giết lầm thì sao?

Có bản lĩnh thì vào Kinh mà cáo trạng?

Cho bọn họ mười cái gan chó cũng không dám.

Nhìn cảnh này, Vu Diên Bằng nuốt ngụm nước bọt. Hắn ta cũng không phải e ngại loại cảnh tượng này. Thân là tướng sĩ loại chuyện đáng sợ gì hắn ta cũng đã trải qua. Điều hắn ta kinh ngạc là thái độ của Cố Cẩm Niên.

Tiếng gào thét không ngừng vang lên. Tên kia bị trói trên cọc gỗ, điên cuồng giãy giụa nhưng không có bất cứ tác dụng gì.

Miệng của hắn ta bị nhét vải bẩn, trong cổ họng phát ra từng chút âm thanh cổ quái, khuôn mặt vặn vẹo, con mắt trừng lớn, vằn vện tia máu, đau đến ngạt thở.

Cố Cẩm Niên cẩn thận quan sát vẻ mặt của người dân. Hắn phát hiện những người dân này không e ngại chút nào, phần lớn dân chúng lại toát ra cảm giác thống khoái.

Hoàn toàn có vấn đề.

Chỉ là tự mình đã làm đến nước này mà bọn họ vẫn chưa có ai lên tiếng, điều này khiến cho người ta càng cảm thấy kỳ quái.

Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Niên vung tay lên, để cho người ta chuyển thi thể đến.

Rất nhanh, nữ tử bị bọn họ sát hại trước đó đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Nữ tử nằm trên giá gỗ, đã không còn hơi thở.

Sau khi nữ tử xuất hiện, có người đã hoàn toàn động dung. Đó là một vị nam tử trung niên, sau khi ông ấy thấy cảnh này, hít sâu một hơi, vô thức muốn đi đến nhưng lại bị một vài người dân ngăn lại, dường như không muốn cho ông ấy tiến lên.

“Giải thích một chút, đây là chuyện gì?”

Cố Cẩm Niên chỉ vào nữ tử nằm trên giá gỗ. Hắn nhìn về phía Vu Diên Bằng hỏi thẳng.

“Hồi Thế tử điện hạ.”

“Nữ tử này cấu kết quân giặc, truyền đi tình báo quân cơ, bị thủ hạ của mạt tướng chém giết.”

“Người này chết không có gì đáng tiếc.”

Vu Diên Bằng nói một câu đã an bài cho đối phương một tội danh.

Người chết không biết nói chuyện.

Nhất là tội thông đồng với địch.

Dù sao người có thể thông đồng với địch đều am hiểu ngụy trang. Cho dù có thể chứng minh nữ tử này chính là dân chúng Đại Hạ cũng sẽ tồn tại hiềm nghi.

Bởi vì loại người như gián điệp, am hiểu nhất chính là ngụy trạng.

Mà phần lớn gián điệp đều sinh trưởng trong số dân chúng Đại Hạ, khả năng bậc trưởng bối đều là dân chúng Đại Hạ. Tốt nhất là ẩn núp thời gian trăm năm.

Chờ đến thời điểm thật sự cần, loại người này rất khủng bố.

Nhưng Cố Cẩm Niên thật sự không tin, một nữ tử yếu đuối như vậy lại là gián điệp sao?

Cho dù là thật thì sao không bắt sống rồi tra hỏi các loại tin tức?

Giết tại chỗ sao?

Thật sự coi mình là đồ ngu à?

Không tìm lý do mà an bài một tội danh luôn.

“Thông đồng với địch sao?”

“Nếu như thật sự thông đồng với địch thì phải nghiêm tra đến cùng cho Bản Thế tử, tất cả các thôn trang xung quanh đây đều tra xét cho ta.”

“Đem toàn bộ dân chúng trong vòng năm mươi dặm quanh đây đều đưa đến đây cho Bản Thế tử.”

“Để cho bọn họ từng người nhìn xem thân phận của người này là gì. Nếu như xác định thì trực tiếp đồ thôn, một người cũng không tha.”

“Miễn cho tạo ra sai lầm lớn.”

Cố Cẩm Niên nói, ngữ khí vô cùng băng lãnh.

Những người dân này nhất định là chịu bức hiếp nhưng cụ thể là bức hiếp gì thì Cố Cẩm Niên không nghĩ ra.

Nhưng chuyện đã đến nước này mà dân chúng vẫn không dám đứng ra giải thích thì Cố Cẩm Niên cũng không biết bọn họ chịu bức hiếp gì. Cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.

Trực tiếp giết sạch, hù dọa bọn họ. Dù sao cũng đều là chết, nghĩ đến cùng cũng sẽ có người đứng ra.

Hoàn toàn chính xác.

Nói đến đây.

Sắc mặt của tất cả dân chúng đều thay đổi.

“Đại nhân.”

Có người vội vàng hấp tấp mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.

Vô duyên vô cớ chịu một đao, có ai nguyện ý chứ?

“Thế tử điện hạ.

“Việc này mạt tướng sẽ làm tốt.”

“Trước mắt nên điều tra ra gian tế. Những người dân này còn có tác dụng. Nếu như giết toàn bộ thì triều đình nhất định không đồng ý. Đến lúc đó bệ hạ sẽ trách tội Thế tử điện hạ. Thứ hai là chậm trễ việc tra ra chứng cứ, Ninh Vương cũng sẽ trách tội mạt tướng.”

“Xin Thế tử điện hạ nghĩ kỹ lại.”

Vu Diên Bằng rõ ràng rất vội vàng, hắn ta đoán được Cố Cẩm Niên định làm gì cho nên lập tức mở miệng để cho dân chúng tỉnh táo lại.

“Bản Thế tử có nghĩ lại hay không thì liên quan gì đến ngươi?”

“Đừng nói là ngươi, xem như Ninh Vương tự mình đến trước mặt Bản Thế tử mà Bản Thế tử muốn giết người, ông ta cũng không ngăn cản được.”

“Người đâu, nhanh chóng điều tra. Trong vòng năm mươi dặm, toàn bộ dân chúng đều mang đến đây cho Bản Thế tử.”

“Xác định được lai lịch của nữ tử này, đem tất cả mọi người trong thôn, bất kể là nam nữ già trẻ, phụ nữ trẻ em đều chém đầu răn chúng.”

Cố Cẩm Niên la lớn, sợ người khác không nghe thấy.

Giờ khắc này, các tướng sĩ thật sự có chút kinh hãi.

Chuyện giết sạch cả thôn này thật sự không phải việc nhỏ. Dù là Cố Cẩm Niên có thân phận địa vị cực cao mà làm như vậy thì hậu quả cũng khó mà lường được,

Chỉ là không đợi bọn họ đứng ra thuyết phục.

Những thôn dân này đã hoàn toàn không nhịn được từng người lên tiếng.

“Đại nhân, đại nhân, việc này không liên quan đến chúng ta.”

“Xin đại nhân minh giám, việc này không liên quan đến chúng ta.”

“Đại nhân, đây là nữ nhi của Lữ gia. Chúng ta cũng không biết nàng làm cái gì.”

“Xin đại nhân tha mạng.”

Giọng nói vang lên, sắc mặt Vu Diên Bằng có chút khó coi, không khỏi lớn tiếng hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận