Đại Hạ Văn Thánh

1241 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(2)

"Nhưng sau khi Bản Vương biết chuyện, đã lập tức ngăn cản, đồng thời phân phát xuống dưới, người chiếm đoạt trước dược vật, đều phải chịu quân côn."

Tần Vương tiếp tục giải thích.

"Nhưng Vương gia lúc ấy nhân từ nương tay, không giết bọn họ, một trận quân côn thì có tính là gì? Hiện tại cả triều văn võ lấy chuyện này làm tấu chương, Vương gia hết đường chối cãi."

"Hơn nữa, Vương gia thật sự đã nói câu nói này, cho dù chết cũng phải chết ở quận Đông Lâm."

Mưu sĩ thật sự rất bất đắc dĩ, đối phương xem như cắt câu lấy nghĩa, nhưng hết lần này tới lần khác lại cắt câu này thật tốt.

"Đánh rắm."

"Bản Vương nói lời này có ý là hi vọng dân chúng toàn thành hãy tin vào Bản Vương, Bản Vương tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy, nếu đại hỏa lan ra toàn bộ quận Đông Lâm, Bản Vương chết cũng sẽ chết tại quận Đông Lâm, cũng hi vọng dân chúng có thể như thế."

"Sao lại biến thành ta uy hiếp bách tính hả?"

Tần Vương nghe mưu sĩ nói vậy thì càng nổi trận lôi đình.

"Vương gia."

"Vẫn câu nói đó, bây giờ không phải ngài đã nói gì, mà người ta nghe được điều gì, chứng cứ phạm tội bày ra trước mặt, nói là bằng chứng như núi cũng không ngoa."

Người sau vẻ mặt đưa đám, nói như thế.

Nghe đến đó, Tần Vương cảm thấy hơi lạnh người.

"Vậy Bản Vương sẽ hồi kinh, xem kẻ nào dám nhắm vào Bản Vương."

"Vàng thật không sợ lửa."

Tần Vương lên tiếng, trong lòng ông ấy tích tụ một đống lửa, để về kinh đô làm loạn đi.

"Vương gia."

"Người ta đã bắt đầu nhắm vào ngài, Ngự Sử đài, Lễ bộ, Lại bộ, có vài điều thuộc hạ khó giải thích cho rõ ràng, nhưng có người đang nhắm vào vương gia, Vương gia bây giờ trước sau đều có địch, giờ chỉ còn một cách có thể giải quyết nguy cơ."

"Nếu không, cho dù Vương gia nói hùng hồn đến đâu, cũng không thể biện minh cho tội danh mà mình bị gán tội."

Đối phương nói đã nghĩ ra một cách giải quyết.

"Cách gì?"

Tần Vương bình tĩnh lại, đợi đối phương nói mưu kế.

"Tìm Thiên Mệnh Hầu."

"Chỉ có Thiên Mệnh Hầu mới có thể giải quyết chuyện này của Vương gia ngài."

Người sau lên tiếng.

Đây quả thật là một lối ra, tìm Cố Cẩm Niên.

Nghe vậy, Tần Vương hơi im lặng, gần như ngay lập tức tán thành biện pháp này, nhưng ông ấy biết rõ Cố Cẩm Niên đang ở Văn cung lĩnh hội Thánh đạo, chỉ vì chuyện của mình mà đi quấy rầy Cố Cẩm Niên, ông cảm thấy không tốt lắm.

"Còn biện pháp nào khác không?"

"Cẩm Niên đang lĩnh hội Thánh đạo, Bản Vương không muốn quấy rầy hắn."

Tần Vương lên tiếng.

Uy vọng của Cố Cẩm Niên càng lớn, ông ấy càng không có khả năng để Cố Cẩm Niên ra tay giúp mình, bởi vì loại giao tình như vậy, chỉ có thể ra tay giúp mình một lần, mà một lần đó, ông ấy muốn dùng vào thời khắc quan trọng nhất.

Không phải hiện tại.

Mà là tương lai sau này.

"Vương gia, nếu không tìm Thiên Mệnh Hầu, thuộc hạ thật sự không biết nên tìm ai."

Đối phương cúi đầu.

Cố Cẩm Niên là hi vọng duy nhất, bởi vì tình hình Tần Vương bây giờ, có thể hình dung là đã bị hãm sâu vũng bùn.

Nếu xử lý không tốt một chỗ nào đó.

Vậy đúng là rắc rối lớn bằng trời.

"Vương gia."

"Người của Hình bộ lại thúc giục."

Giọng nói vang lên ở bên ngoài đại doanh.

Khiến Tần Vương tâm phiền ý loạn.

"Cứ để bọn họ đợi."

"Còn dám nhiều lời, Bản Vương sẽ không dễ dãi như thế đâu."

Tần Vương nổi giận gào lên, lúc này còn ở đó lải nhải suốt ngày, giục cái gì mà giục?

"Tuân mệnh."

Người sau không dám chọc giận Tần Vương, vội vàng đứng lên rời đi.

Nhưng một lát sau.

Bên ngoài lại có giọng nói vang lên.

"Vương gia."

"Có khách đến, nói là có thể giúp ngài giải quyết phiền phức."

Theo lời nói này.

Vẻ mặt của hai người trong đại doanh khẽ thay đổi.

Lúc mấu chốt lại có người tìm đến tận cửa, nói có thể giải quyết phiền phức của mình sao?

"Vương gia, nếu không cứ gặp thử đi, đã không thể tìm Thiên Mệnh Hầu, vậy chẳng bằng cứ xem thử?"

Mưu sĩ của Tần Vương nói.

"Lúc này tìm đến Bản Vương, chỉ sợ trong lòng kẻ này mang ý đồ xấu."

Tần Vương rất bình tĩnh, tuy nói đã bị sa vào vũng bùn, nhưng ông ấy cây ngay không sợ chết đứng, lại nói, lui một bước, coi như ông ấy thật sự hi sinh tính mệnh của tướng sĩ để lập công, lão gia tử chẳng qua chỉ bức bách mình rời kinh đến đất phiên làm chư hầu mà thôi.

Lẽ nào còn thật sự giết chết nhi tử của ông ấy sao?

Lão gia tử không phải Thánh Nhân, Đế Vương thì thế nào? Bề ngoài cũng chỉ nghiêm khắc trừng phạt, đại loại là vậy, để mình cút đi làm phiên vương.

Trừ điều đó ra thì còn có thể thế nào?

Hơn nữa ông ấy cũng không làm loại chuyện thế này, nên chẳng vội “có bệnh mới lo tìm thầy”.

"Vương gia, bất kể người này mang theo tâm tư gì, gặp một lần vẫn tốt hơn."

"Dù sao Thiên Mệnh Hầu cũng đang lĩnh hội Thánh đạo, Vương gia lại không tiện quấy rầy."

Đối phương lên tiếng, khuyên Tần Vương nên gặp một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận