Đại Hạ Văn Thánh

1763 Có ta vô địch! Kiếm đạo độc tôn! Vạn vật là kiếm! Cỏ cây thông thần! (3)

Giọng của Trường Vân Thiên vang lên. Hắn ta tán dương Kiếm Cửu Thiên. Nói cách khác, cũng là đang đề cao sĩ khí của Tiệt Thiên giáo. Dù sao sau khi Kỳ Lân các cải biến, sĩ khí chỉnh thể của Tiệt Thiên giáo vẫn còn có chút sa sút.



Bây giờ nhìn thấy Kiếm Cửu Thiên như vậy, cộng thêm lời của Trường Vân Thiên đã khiến không ít người đích xác cảm nhận được sự cổ vũ sĩ khí.



"Hay cho câu có ta vô địch, hay cho câu Kiếm đạo bản thân vô địch. Đáng tiếc, thời đại này mới vừa khôi phục. Nếu như sớm khôi phục mấy năm thì Kiếm Cửu Thiên có thể là đệ nhất nhân đương thời."



Giọng của Thượng Thanh chân nhân vang lên. Ông ta tán dương Kiếm Cửu Thiên nhưng lời lẽ bên trong lại xen lẫn một chút ý tứ gì khác.



Kỳ thật chính là đang nói, Cố Cẩm Niên mặc dù có thể trở thành thiên hạ đệ nhất, hoàn toàn là bởi vì thời gian sớm một chút. Kiếm Cửu Thiên bỏ lỡ một chút cơ duyên mà thôi.



Chỉ là.



Vào lúc này.



Ở trong một ngọn Kiếm sơn khác.



Giọng của Mục Vân cũng chậm rãi vang lên.



"Vạn vật là kiếm, cỏ cây thông thần."



Theo giọng của hắn ta vang lên, kiếm ý sau lưng cũng vào một khắc này vỡ vụn, thay vào đó là một cỗ kiếm ý kinh khủng, từ sau người hiển hiện, kinh diễm đại thế.



Kiếm ý Đại Đạo của hắn ta có rất nhiều tường thụy vờn quanh, cũng có một loại cảm giác tường hòa.



So sánh với kiếm ý của Kiếm Cửu Thiên thì càng nhiều hơn là một loại lạnh lẽo, cùng với một loại sát phạt. Kiếm Khí Hỗn Độn, bản thân đã tồn tại loại uy năng bất khả tư nghị này.



Hai người trình bày lý giải của bản thân đối Kiếm đạo của riêng phần mình.



Kiếm Cửu Thiên bá khí rất nhiều, có ta vô địch, Kiếm đạo duy chỉ có ta.



Mục Vân thì ôn hòa rất nhiều. Vạn vật là kiếm, cỏ cây thông thần.



Không có gì tốt xấu, chỉ có đạo khác nhau.



Giờ khắc này, bên trong hai ngọn Kiếm sơn cũng hiển hiện mấy vạn đạo kiếm ý chi hồn. Đây là thứ có thể tăng lên ý chí Kiếm đạo, là tiền nhân lĩnh ngộ, đối với bản thân có chỗ tốt cực lớn.



Kiếm Cửu Thiên nhìn lướt qua, hắn ta không nhiều lời, giậm chân một cái, trong chốc lát mấy vạn đạo kiếm hồn hướng về phía Tiệt Thiên giáo bay đi. Mỗi một đạo kiếm ý, đều có thể trợ giúp tu sĩ Kiếm đạo, giảm bớt trăm năm lĩnh ngộ.



Hắn ta không quan tâm những thứ này, thậm chí có chút xem thường, Tiên hiền chi đạo, hắn ta thấy không có chút giá trị, chỉ có bản thân mới có thể vô địch.



Mà bên trong một ngọn Kiếm sơn khác, Mục Vân lộ ra vẻ vô cùng khiêm tốn, hắn ta hấp thu từng đạo kiếm ý, tinh tế thể ngộ nhưng đại bộ phận hắn ta cũng đều cho Kỳ Lân các.



Tặng cho hậu thế thiên kiêu của Kỳ Lân các.



Nhưng mà nên hấp thu vẫn muốn hấp thu.



Chỉ là hành vi như vậy rước lấy một vài thanh âm không nên có.



"Kiếm đạo chân chính, chỉ có do bản thân lĩnh ngộ, kiếm ý Tiên hiền cố nhiên cường đại nhưng chung quy bọn họ vẫn là kẻ bại, không có đi đến đỉnh phong Kiếm đạo, hấp thu kiếm ý của bọn họ chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt."



"Kiếm ý của ngươi rất cường đại, kiếm ý Đại Đạo có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của ta, chỉ là hấp thu những kiếm ý này, Kiếm đạo của ngươi sẽ không thuần túy, sẽ sinh ra chênh lệch cùng đạo của ta."



"Ta tịnh không để ý tương lai ngươi sẽ như thế nào, chỉ là hi vọng ngươi không phải bị ta kéo ra quá nhiều khoảng cách. Thời kì đỉnh phong, ta nghĩ đánh với ngươi một trận, lĩnh hội một lần sự cường đại của kiếm ý Đại Đạo, cũng đúng lúc để thế nhân biết được Kiếm đạo của ta mạnh bao nhiêu."



Tiếng nói vang lên.



Là giọng của Kiếm Cửu Thiên. Hắn ta rất cao ngạo, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, nói ra cái nhìn của mình, cho rằng những thứ này không có bất kỳ ý nghĩa cùng giá trị gì.



Nhưng mà hắn ta cũng không phải là thuyết phục Mục Vân, mà cho rằng Mục Vân hấp thu dạng kiếm ý này, ngược lại là một loại vướng víu, sẽ ảnh hưởng đến thực lực của Mục Vân, không cách nào đến đỉnh phong.



Như vậy hắn ta sẽ cảm thấy không có gì hay. Hắn ta muốn đánh với Mục Vân một trận. Tại thời kì đỉnh phong của Mục Vân chiến một trận, công bằng công chính, đến lúc đó sẽ không có người nói cái gì.



Lời này rất phách lối.



Trên dưới Kỳ Lân các không phục, bọn họ quan sát, biết rõ Kiếm Cửu Thiên là điểu nhân nhưng chính là nhịn không được lên tiếng.



"Mỗi người đều có đạo thuộc về mình, có ta vô địch mặc dù cường đại nhưng vậy thì tính sao? Chẳng lẽ vạn vật là kiếm không mạnh sao? Trăm sông đổ về một biển, tham khảo Tiên hiền chi đạo, tạo ra đạo thuộc về mình, điều này càng thêm tốt."



"Thật là cuồng vọng, kẻ thất bại? Kiếm đạo cổ Tiên hiền, ở trong miệng ngươi lại trở thành kẻ thất bại ư?"



"Kiếm đạo nhất mạch, nếu như không có thân ảnh của bọn họ, ngươi cảm thấy còn có Kiếm đạo sao?"



"Người có thể cao ngạo nhưng không thể khinh cuồng."



Thanh âm vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận